Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 340

Cập nhật lúc: 2024-11-10 08:25:31
Lượt xem: 10

Nhóm người Tảo Nhi làm việc rất nhanh, chẳng bao lâu đã tịch thu hết tài sản của mấy phú hộ đó.

Cuối cùng họ thu được hàng nghìn lượng bạc, còn có một số tài sản thực như cửa hàng, tất cả đều bị sung công quỹ. Với những mặt bằng này, hàng hóa họ mang đến đã có chỗ cất, cũng có nhà bếp lớn để nấu cơm, không cần phải chiếm đường trong thành nữa.

Hàng trăm nghìn lượng bạc, nghe thì có vẻ là một con số lớn, nhưng nếu dùng vào việc phát triển huyện thành thì cũng chẳng đáng là bao.

Tảo Nhi và mọi người bàn bạc với nhau, quyết định dành một trăm nghìn lượng cho Phương Tiên Nhi, số còn lại thì giữ lại trong huyện để dự phòng.

Bây giờ trong huyện thành còn nhiều việc phải làm, muốn cuộc sống sớm trở lại bình thường thì trong tay không thể thiếu tiền.

Công việc tịch thu tài sản bên này vừa xong, Tảo Nhi và mọi người liền nhanh chóng tìm đến những phú hộ có tấm lòng tốt còn lại, như Mã gia và Giả gia Xử Sinh đã nói đến trước đây.

Những phú hộ này đã nghe nói trước đó, biết được cách làm việc của Tảo Nhi và mọi người, lúc này đang lo lắng không biết tương lai của mình sẽ ra sao.

May mắn là không để họ lo lắng quá lâu, Tảo Nhi và những người khác đã tìm đến nhà, gọi người đứng đầu của các gia đình đó đến họp, vào thẳng vấn đề và đưa ra lời đề nghị hợp tác.

Tảo Nhi nói: “Trước đó ta đã nghe nói, các vị quản lý gia đình rất tốt, thường ngày thích là việc thiện, đã làm nhiều việc tốt, đều là những người đàng hoàng và có tầm nhìn xa.”

Nghe nàng ấy nói chuyện khéo léo, các phú hộ càng thêm kính trọng, vội vàng hạ thấp tư thế nói rằng không dám nhận.

“Từ những việc làm của các vị, có thể thấy các vị cũng có nhiều kỳ vọng vào tương lai của huyện thành, điều này rất tốt. Sau này chúng ta có thể cùng tham gia vào việc xây dựng huyện thành, nơi này rất cần sức mạnh của các vị.”

Nghe nói như vậy, các phú hộ cứ tưởng Tảo Nhi muốn đòi tiền của họ, đang định nói gì đó thì nghe nàng ấy nói tiếp:

“Bọn ta muốn thành lập một hiệp hội Đại Đồng trong huyện thành, mong các vị sẽ tham gia. Sau khi gia nhập, bọn ta sẽ cùng các vị thảo luận các vấn đề trong thành. Đồng thời, bọn ta cũng có một số sản phẩm tốt, muốn hợp tác với thương đội của các vị để cùng có lợi. Và lợi nhuận từ các hàng hóa đó sẽ được sử dụng trong quá trình xây dựng huyện thành…”

Nói ngắn gọn, các phú hộ cần đóng góp một số tiền và nhân lực tham gia vào việc xây dựng huyện thành, qua đó có thể đạt được một địa vị xã hội nhất định, đồng thời cũng phải gánh vác trách nhiệm tương ứng.

Nghe vậy, các phú hộ lộ ra biểu cảm ngạc nhiên, tình huống này hoàn toàn khác với những gì họ tưởng tượng.

Cảm nhận được đối phương đang bình tĩnh tiếp nhận, bọn họ suy nghĩ một lúc rồi tất cả đều đồng ý.

Tảo Nhi hài lòng gật đầu nói: “Quả nhiên ta không nhìn nhầm các vị. Được rồi, giờ cũng đã muộn, các vị cũng đã lo lắng nhiều, hãy về nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng ta sẽ bàn thêm chi tiết.”

Theo kế hoạch của các nàng ấy, sau khi chiêu mộ những phú hộ này, bước tiếp theo sẽ là cảm hóa và giáo dục họ để đạt được mục đích thực sự là cùng chung tay giúp đỡ dân chúng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-340.html.]

Những u nhọt và kẻ phá hoại đã bị loại bỏ, giờ đây việc đối phó với những phú hộ hào thương này rất dễ dàng, điều này làm cho công việc của họ thuận lợi hơn nhiều.

Nói xong việc chính, Tảo Nhi và mọi người nhanh chóng rời đi.

Mấy phú hộ cùng nhau về nhà, nhân cơ hội bàn bạc.

Gia chủ Mã gia nhíu mày: “... Các vị thấy thế nào?”

Gia chủ Giả gia suy nghĩ rồi nói: “Nếu đúng như nàng ấy nói, thì đây cũng không phải là chuyện xấu, thậm chí có thể coi là cơ hội của chúng ta.”

“Mấy nhà chúng ta, đều là nhờ vào buôn bán để tích lũy tài sản… Có cơ hội được nói lên tiếng nói của mình, chẳng phải đó là điều chúng ta hằng mong ước sao? Ít nhất, sau này sẽ không còn ai xem chúng ta như kho bạc hay kho lương của nhà họ, lấy đồ rồi cũng chẳng thèm đối xử cho đàng hoàng. Cũng sẽ không để cho loại như Trương gia có thể phong sinh thủy khởi (*) một lần nữa.”

(*) Phong sinh thủy khởi: sẽ được thuận buồm xuôi gió khi tìm được điều kiện thích hợp có gió có nước.

“Lời này có lý, vậy thì cứ thế đi.”

“Haiz, thực ra còn một lý do quan trọng hơn.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Giả huynh không ngại nói ra nghe thử?”

“Thứ mà các nàng ấy cầm trong tay không giống vật bình thường...”

Làm cho những người như bọn họ, hoàn toàn không có lý do để từ chối!

Nhưng mà, con thỏ nóng nảy cũng cắn người.

Người Trương gia bị tập kích ngờ trở tay không kịp, nhưng bây giờ họ đã có chuẩn bị, sau này làm việc sẽ càng cẩn thận, tuyệt đối không để ai dễ dàng dò xét nhà họ... Nhưng nghĩ kỹ lại, chắc chắn cũng là tình thế lưỡng bại câu thương (*).

(*) Lưỡng bại câu thương: hai bên đối địch cuối cùng đều thua, đều không thu được lợi ích gì.

Vẫn là an ổn thì tốt hơn.

Trước mắt cách hành xử của nhóm Tảo Nhi sau khi vào thành rất có tổ chức, mọi việc đều có trật tự, lời nói cũng chân thành.

Lần này không ra tay với họ mà lại lên tiếng hợp tác một cách lịch sự, chắc sẽ không đổi ý nữa đâu.

Họ đã ở trong huyện thành chờ lâu như vậy, nên rất muốn nắm lấy cơ hội này.

Ôi, cụ thể thế nào, hãy cứ chờ xem sau.

Loading...