Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 362
Cập nhật lúc: 2024-11-10 16:42:49
Lượt xem: 5
Các món ăn trong tiệc mừng thọ lần lượt được bưng lên, tuy đơn giản nhưng rất ngon miệng, Thiết Trụ ngồi bên dưới, vừa ăn vừa xem kinh kịch đang được biểu diễn trên sân khấu.
Tổng cộng có ba vở kịch, đều là những vở kinh điển, rất thu hút người xem, khiến cho Thiết Trụ nhanh chóng chìm đắm trong đó.
Khi vở kịch cuối cùng kết thúc, gánh hát rời sân khấu. Sau đó là lúc chuyển sang vở kịch mà họ đã chuẩn bị.
Thiết Trụ ngồi thẳng lưng dậy.
Chỉ thấy một nhóm người cầm những tác phẩm bằng gỗ lần lượt lên sân khấu, những tác phẩm bằng gỗ này được chạm khắc vô cùng sinh động, còn rất hợp với quần áo của người biểu diễn.
Vừa rồi các vị khách cũng đã thấy hơi mệt vì tập trung xem kinh kịch nhưng những tác phẩm bằng gỗ này đều rất mới lạ, nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.
Đi kèm với âm nhạc được sáng tác riêng, vở kịch khắc gỗ chính thức bắt đầu.
Vở kịch này có tên là “Câu chuyện về bảo ngọc”.
Đây là câu chuyện về một chàng thiếu niên tên Điền Ngũ, chạy nạn đến phía nam cùng người nhà.
Tiếc là Điền gia xấu số, già trẻ trong nhà đều lần lượt c.h.ế.t trên đường chạy nạn, chỉ còn lại một mình Điền Ngũ.
Điền Ngũ chưa trải đời nhiều nên suýt bị lừa bán làm nô lệ, phải cố gắng lắm mới trốn thoát được.
Sau khi chạy trốn, Điền Ngũ không còn một xu dính túi, thậm chí không có đủ tiền để mua thức ăn, cũng không ai muốn nhận hắn ta vào làm việc.
Hắn ta không còn người thân, không có chỗ dựa tinh thần và gần như tuyệt vọng.
Điền Ngũ như bóng ma phiêu lãng, muốn tìm nơi để tự sát.
Hắn ta cứ đi mãi như thế.
Không biết qua bao lâu, hắn ta đi đến một ngôi làng bị bỏ hoang.
Ngôi làng vắng tanh, không có dấu vết của sự sống. Nhưng phong cảnh khá đẹp, nhà nào trong làng cũng có đầy đủ đồ dùng cơ bản.
Là một nơi khá tốt để chôn cất.
Điền Ngũ nhặt một ít trấu từ máng chăn nuôi, miễn cưỡng lấp đầy bụng, tìm một ngôi nhà để ngủ lại, định sẽ dưỡng sức trước khi đi tìm cái c.h.ế.t vào ngày mai.
Sáng sớm hôm sau.
Điền Ngũ đến dưới một gốc cây hòe rậm rạp ở rìa làng, lấy một bộ quần áo cũ được tìm thấy trong làng ra, chuẩn bị treo cổ tự tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-362.html.]
Tiếc là quần áo được làm bằng vải thô, dễ bị rách.
Hắn ta buộc quần áo xong, giẫm lên đá, thò cổ vào, lơ lửng trên không một lúc rồi ngã xuống đất.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đầu hắn ta đập vào một vật cứng gì đó, đau đến nỗi cả cục u trên đầu.
Điền Ngũ chán nản ôm đầu, cảm thấy c.h.ế.t thôi mà mình cũng không làm được.
Hắn ta c.h.ế.t lặng ngồi dậy, quay đầu nhìn mặt đất mới phát hiện vật cứng mình đập vào có vẻ rất đặc biệt, phần lộ ra có màu đỏ trong suốt.
Lúc này, mặt trời ló dạng, chiếu vào vật màu đỏ đấy tạo nên luồng ánh sáng chói mắt.
Chắc chắn đây là một kho báu lớn!
Điền Ngũ lập tức trở nên hưng phấn.
Hắn ta định quay về làng tìm một ít công cụ để đào, nhưng lại sợ làm hư bảo vật nên bắt đầu dùng tay đào đất.
Mãi đến khi đầu ngón tay đẫm máu, hắn ta mới đào được bảo vật ra.
Thứ được đào ra là một bảo ngọc màu đỏ lớn hơn nắm tay.
Không thể nhìn rõ kết cấu của bảo ngọc, nó hoàn toàn trong suốt, không hề có một chút tạp chất nào. Bề mặt cực kỳ bóng loáng, cảm xúc khi chạm vào rất ấm áp.
Điền Ngũ đưa nó đến một huyện khác, trao bảo ngọc cho một thương gia giàu có, nhân cách tốt.
Đổi lại, vị thương gia này đã cho hắn ta một nơi ở, đồ ăn thức uống và cơ hội học tập.
Điền Ngũ học tập một cách siêng năng, nhưng hắn ta không giỏi đối nhân xử thế, vô tình đắc tội với nhiều người, bị một vài người trong đó bắt nạt.
Ngay cả kỳ thi huyện của hắn ta cũng bị nhúng tay, vì đắc tội người chấm thi, bị người này dọa nạt, nói sẽ cấm thi hắn ta cả đời.
Vị thương gia không thể bảo vệ hắn ta, Điền Ngũ lại rơi vào hoàn cảnh đen tối.
Hắn ta bước ra khỏi huyện một cách vô định, rẽ trái rẽ phải, tìm thấy một ngôi làng bỏ hoang khác.
Ở ngôi làng chưa từng đặt chân tới này, hắn ta bất ngờ tìm thấy một bảo ngọc khác, có màu xanh lam.
Trong ngôi làng này có rất nhiều sách vở và ghi chép, Điền Ngũ thông qua những manh mối khác nhau để suy ra một suy đoán khiến hắn ta sửng sốt.
Một ngôi làng đông đúc, kể từ khi gặp thiên tai thì không còn người ở nữa. Mọi niệm tưởng còn sót lại trong làng sẽ ngưng tụ thành bảo ngọc.
Loại ngọc này sẽ lớn dần theo thời gian.