Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 374
Cập nhật lúc: 2024-11-10 16:43:09
Lượt xem: 7
Lại một lát sau, hắn ta mới nói: “... Tảo chủ sự, trước kia ngươi từng nói với giọng điệu trêu ghẹo rằng người hiểu Phương Tiên Nhi nhất chính là ngươi, trước mắt xem ra quả thật là như vậy.”
Ý nghĩ đó của Tảo Nhi cũng không phải là thứ mà người đọc sách đủ nhiều có thể nghĩ ra.
Giống như chính hắn ta trước đây cũng chưa từng suy nghĩ đến những điều này.
Chung Tứ chân thành nói: “Trước kia ngươi luôn gọi ta là phu tử, nhưng ngày sau phải thay đổi rồi, ngươi mới là phu tử của ta.”
Tảo Nhi bật cười: “Ta không gánh nổi đâu. Trước mắt những lời ta vừa nói cũng chỉ là những suy nghĩ trong đầu. Nếu muốn làm thật cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Ta chỉ cảm thấy, nếu cứ thụ động chờ đợi thời cơ thì trong lòng không yên, ta vẫn muốn chủ động làm chút gì đó.”
“Nếu không muốn kinh động đến Nam địa thì cũng chỉ có thể bắt đầu từ nơi xa hơn.”
Chung Tứ cảm thấy hướng đi này khả thi, hắn ta cũng cảm thấy khá kinh ngạc, thầm nghĩ hẳn là người Nam địa sẽ càng không dự liệu được.
“Việc khẩn cấp trước mắt là phải thăm dò được tình hình cụ thể của bên kia rồi nói sau.”
Khi đã có được phương hướng đại khái, Tảo Nhi nhanh chóng thông báo cho những người khác.
Lúc trước, các nàng ấy nói muốn thành lập thương đội liền mượn lực trong tay các phú hộ, năm sau vừa hay có thể mượn danh đi tìm kiếm cỏ cao su ở biên cương luôn.
Nói như vậy, vẫn phải để Thiết Trụ dẫn đội. Xem ra hắn ta phải sớm rời khỏi thương đội Vi gia rồi.
Cũng may mắn thay, bây giờ Thiết Trụ đã trưởng thành thành dáng vẻ đáng tin cậy hơn, hẳn là vào Nam ra Bắc cũng không thành vấn đề...
Thiết Trụ được người nhắc tới kia đã ở phủ huyện lệnh ba ngày.
Tuy nói là ở phòng cho khách, nhưng bố trí phòng ở cũng rất thoải mái.
Hắn ta không phải là người có tính tình hay lo lắng không yên, mỗi ngày đều ngủ thẳng giấc. Sau khi tỉnh dậy tinh thần luôn sáng láng, làm cho các gia đinh trong phủ huyện lệnh tấm tắc lấy làm lạ, nói thẳng hắn ta là một tiểu tử lạc quan.
Sau khi uống xong tiên dược hắn ta cung cấp, tình hình của huyện lệnh Thành An đã trở nên tốt hơn.
Cuối cùng hôm nay cũng có thể gặp mặt Thiết Trụ và Vi Thập Bát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-374.html.]
Địa điểm gặp mặt vẫn là thư phòng.
Lần trước Thiết Trụ vẫn luôn đợi ở ngoài cửa, lần này cuối cùng cũng có thể đi vào tìm hiểu.
Vừa vào cửa, Thiết Trụ đã ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt.
Lại nhìn cách bố trí thư phòng, đơn giản mộc mạc còn sạch sẽ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong phòng bày một cái bàn, một cái ghế gỗ, một cái giường, một cái giá đầy sách, còn có hai cái ghế tựa dành cho khách từ nơi khác tới.
Đây chính là toàn bộ bài trí.
Phong cách đều rất khiêm tốn, vật liệu để làm đồ gỗ cũng bình thường không có gì lạ, thoạt nhìn cũng không có dấu vết xa hoa lãng phí.
Đại huyện lệnh dẫn bọn họ ngồi xuống, gọi người bưng trà đến, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười, lại dùng khăn tay che miệng ho khan hai tiếng, mới mở miệng nói: “May mà nhờ có phương thuốc hiếm của các ngươi mang đến, ta mới có thể khôi phục nhanh như vậy, nếu không còn không biết phải làm chậm trễ bao nhiêu chuyện.”
Vi Thập Bát vội vàng nói: “Trong thành này đúng là một khắc cũng không thể thiếu đại nhân được. Đại nhân cát nhân thiên tướng, vốn không có gì đáng ngại, cho dù không có phương thuốc của chúng ta, thiết nghĩ cũng sẽ nhanh chóng khôi phục thôi.”
Huyện lệnh buồn bã chuyển đề tài: “Ngày đó ta đã xem vở kịch tượng điêu khắc gỗ các ngươi mang tới, khi cảm nhận được đủ loại bất hạnh trong đó, ta lại đột nhiên cảm thấy mình rất may mắn. Ít nhất ở Phụng Thành này có rất ít những cảnh ngộ đau khổ như vậy, cũng không nhiều tai vạ. So với nơi khác, chúng ta sống rất tốt.”
Nghe nói như thế, Thiết Trụ không nhịn được vân vê ngón tay.
Phụng Thành ít gặp phải chuyện đau khổ hơn sao?
Hắn ta nhớ rõ, hình như nơi đây chính là nơi Mộc Kỳ Nhĩ bị lừa đến... Còn có mấy kẻ xấu lúc trước mò vào trong núi kia, cũng đều là từ nơi này qua.
Nhưng nhìn vẻ mặt của huyện lệnh, hẳn là ông ta thật tâm nghĩ như vậy.
Mặc dù huyện lệnh không nhận ra tình hình thực tế của huyện thành, nhưng có thể nhận ra được nỗi khổ của dân chúng từ trong vở kịch gỗ thì ít nhất ông ta cũng có vài phần suy nghĩ cho công việc.
Huyện lệnh còn nói, người nơi này sống tốt hơn so với nơi khác, cũng không thể tính là sai. Về tổng thể thì Phụng Thành tốt hơn nhiều so với Nham Thành của bọn họ.
Thiết Trụ suy tư một lát, bỗng nhiên cảm thấy dường như huyện lệnh còn có thâm ý.
Đặc biệt chỉ ra sự khác biệt của Phụng Thành và nơi khác cho bọn họ, lời này thật sự rất lớn mật đó!