Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 380
Cập nhật lúc: 2024-11-10 16:43:20
Lượt xem: 7
Nghe người dẫn đầu nói vậy, Tảo Nhi vội hỏi: “Gặp thiên tai lớn, là thiên tai gì?”
Người dẫn đầu đáp: “Ở đó gặp một trận tuyết lớn, tuyết rơi dày đáng sợ lắm. Trên đường trở về chúng ta nghe có người nói hắn có người thân ở đó, hiện giờ đều không có tin tức gì của cả huyện, không liên lạc được với ai, cũng không biết tình hình bên trong bây giờ ra sao.”
Giọng điệu ông ta thổn thức: “Cho dù dân chúng trong huyện may mắn không bị c.h.ế.t cóng, nhưng nếu không có đồ ăn trong thời gian dài, chỉ sợ vẫn là lành ít dữ nhiều…”
Tảo Nhi nghe vậy trong lòng trầm xuống, không khỏi nghĩ đến lời Phương Tiên Nhi đã dặn dò các nàng ấy.
Hiện nay các phương diện của huyện Hưng Hòa đều đã ổn định, không có dấu hiệu sinh loạn. Chẳng lẽ, lời cảnh báo của Phương Tiên Nhi chính là đang nói tới cái này?
Nhưng mà, những thân thể phàm thai này của các nàng ấy nên làm thế nào để xông vào một tòa thành bị tuyết dày nuốt chửng, cứu được người nhưng với điều kiện tiên quyết là có thể tự bảo vệ bản thân đây?
Vậy phải mất bao nhiêu thời gian và bao nhiêu nhân lực... Chờ đến khi nhìn thấy người, hoa cúc cũng lạnh rồi (*).
(*) Hoa cúc cũng lạnh rồi: thường được sử dụng để mô tả việc chờ đợi quá lâu và mọi việc tiến triển chậm đến mức mọi người mất kiên nhẫn.
Bởi vì nhận được tin tức này, ngay cả niềm vui sướng khi nhận vạn lượng bạc trắng của Tảo Nhi cũng bị cuốn trôi.
Nàng ấy mang theo bạc, kéo lê bước chân nặng trịch đi xe ngựa một đường về tới thâm sơn.
Lần này có dư tiền, lại có thể dâng cúng cho Phương Tiên Nhi.
Quan trọng nhất là nàng ấy muốn nhờ Phương Tiên Nhi đưa ra lời khuyên về những kinh nghiệm cứu trợ người trong tuyết.
Nếu có thể, nàng ấy muốn cứu huyện Miên Sùng. Không chỉ vì có thể cứu sống vô số bách tính, hơn nữa đây cũng là cơ hội để mở rộng địa bàn.
Thịnh Quân vừa nghe mục đích đến đây của nàng ấy liền vô thức nghĩ tới những lều vải kia.
Ngẫm lại cũng đúng, lều vải không chỉ có thể dùng để thu nhận lưu dân chạy nạn, hành quân chiến tranh, đồng thời cũng là vật phẩm tốt cần thiết cho việc cứu trợ.
Chỉ là, chỉ có lều vải cũng vô dụng, chắc chắn không thể ứng phó với bão tuyết.
Đúng rồi... Các nàng ấy còn có muối, có thể dùng để làm tan tuyết.
Mặc dù nghe hơi lãng phí, nhưng đây là lúc nguy cấp, còn có cái gì quan trọng hơn tính mạng con người sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-380.html.]
Thịnh Quân không vội nói ra, vẫn tiếp tục suy nghĩ đối sách.
Tảo Nhi cũng không nhàn rỗi, lục tục bỏ bạc vào trong rương.
Tiếng tiền vang lên đinh đang, giá trị năng lượng cũng tăng lên nhanh chóng, lần trước đã vượt qua năm trăm vạn, lần này trực tiếp đột phá ngàn vạn, lại thăng một cấp, có thể mở khóa hàng hóa mới.
Nghe thấy âm thanh gợi ý.
Thịnh Quân lấy lại tinh thần, mở ra xem, phát hiện lần này mở khóa được hai món cùng một lúc!
Một là “túi sưởi” làm bằng đồng, kết hợp với một cái túi giữ nhiệt.
Món còn lại chính là chất làm tan tuyết hữu cơ!
Mặt sau của chất làm tan tuyết ghi chú một dòng (giới hạn trong mùa đông), đây là lần đầu tiên loại hàng hóa giới hạn trong mùa này xuất hiện.
Nhưng mùa hè cũng không dùng được, vấn đề giới hạn hay không giới hạn này cũng không lớn.
Thịnh Quân thấy thế thì mừng rỡ, thầm nghĩ thật sự là muốn cái gì thì tới cái đó, cho nên mới nói quả nhiên là hệ thống có công năng phân tích!
So với việc rắc muối, chất làm tan tuyết không chỉ dễ sử dụng mà dung tích cũng là túi lớn nặng vài cân, dưới tình huống lực lượng cứu trợ cần dùng số lượng lớn cũng rất thuận tiện, tính ra phí tổn cũng nhỏ hơn rất nhiều.
Vân Mộng Hạ Vũ
Quan trọng nhất là, thật ra rắc muối xuống mặt đất sẽ có hại cho đất.
Nhưng loại chất làm tan tuyết hữu cơ được bán trong hệ thống này lại rất thân thiện với môi trường, không chỉ không gây hại cho đất đai, từ bảng thành phần xem ra cũng vô hại với cơ thể con người.
Có túi sưởi sưởi ấm, lại có chất làm tan tuyết, còn có lều vải, độ khó của việc cứu trợ đã giảm xuống rất nhiều.
Chất làm tan tuyết này không được tính là nhu yếu phẩm sinh hoạt, chỉ khi vào thời điểm cụ thể mới hữu dụng, lại là vật phẩm tiêu hao cho việc cứu trợ.
Chuyện liên quan đến mạng người quan trọng nên không cần phải ra giá cao nữa, Thịnh Quân có ý định giá một đồng, dùng hành động thực tế để ủng hộ mọi người.
Túi sưởi thì lại khác, nó là vật có thể sử dụng liên tục, không chỉ có thể sử dụng khi cứu trợ, dân chúng trong huyện thành cũng có thể sử dụng hằng ngày.
Hơn nữa nó lại làm bằng đồng, Thịnh Quân định giá hơi cao một tí, chỉ thấp hơn chậu inox một chút.
Chờ đặt hàng xong, Thịnh Quân lập tức nói với Tảo Nhi: “Ta vơ vét một ít vật phẩm, có lẽ có thể phát huy công dụng, ngươi vào xem một chút, ta sẽ nói rõ với ngươi.”