Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 385
Cập nhật lúc: 2024-11-10 16:43:28
Lượt xem: 5
Gia đình Tiễn Thất hoàn toàn mơ hồ về những ngày sắp tới, nhưng họ cũng chẳng thể làm gì được.
Khó mà dọn dẹp được hết đám tuyết trước cửa nhà. Dù có dọn được cũng chẳng dễ dàng gì, việc này chỉ làm lương thực và củi gỗ cạn kiệt nhanh hơn thôi.
Trong tình cảnh này, ra ngoài còn có ý nghĩa gì nữa?
Thà ở nhà cho xong.
Cả nhà thắt lưng buộc bụng, thu mình trong chăn để giữ sức. Chỉ khi đói quá mới ăn vài miếng cơm, khi đêm lạnh đến không chịu nổi mới dám đốt củi.
Cứ thế mà sống qua mấy ngày.
Vậy mà tuyết vẫn chưa tan.
Không ai dám nghĩ Cung gia cách vách giờ ra sao, cũng chẳng còn tâm trí gì quan tâm đến cuộc sống của người khác. Ngay cả tương lai của chính họ cũng không rõ.
Từng ngày từng ngày trôi qua, cả gia đình họ dần trở nên c.h.ế.t lặng. Lúc đầu họ còn đếm xem trong nhà còn bao nhiêu lương thực và củi gỗ, về sau đến cả đếm cũng không còn sức nữa.
Có thể ăn ít hơn một chút thì ăn ít hơn, có thể sống sót qua mùa tuyết này đã là chiến thắng.
Đói thì ăn vài miếng lương thực, khát thì nắm một ít tuyết cho vào miệng. Thỉnh thoảng đốt củi sưởi ấm căn nhà, sau đó lại thu mình vào chăn nằm mơ màng.
Nhìn ra ngoài một lần nữa, tuyết vẫn chưa tan.
Từ lúc bắt đầu đến giờ đã bao nhiêu ngày rồi? Hình như không nhớ rõ nữa.
Trong nhà chỉ còn lại ba khúc củi cuối cùng, dù thế nào cũng không nỡ đốt. Hơn nữa chỉ ba khúc củi thì cũng chẳng đốt được bao lâu.
Con gái của Tiễn Thất vẫn luôn ôm củi trong lòng, dường như làm vậy thì người sẽ ấm hơn, sẽ có thêm chút hy vọng.
Trong nhà lạnh lắm, may mà chưa đến mức c.h.ế.t cóng. Cả nhà ngồi co cụm với nhau cũng có thêm chút hơi ấm, có thể sống tiếp.
Nhưng chẳng bao lâu nữa, đồ ăn cũng sắp hết rồi.
Cuối cùng, hai vợ chồng chỉ có thể để con cái ăn trước, còn mình thì cố chịu đói.
Dần dần, cả nhà không ai còn mở nổi mắt. Họ chẳng còn phân biệt được cảm giác tê liệt trên người là do lạnh hay do đói, cũng không rõ tay chân đang lạnh hay đang đau. Lưỡi cũng cứng đờ.
Họ không biết liệu mình đang ngủ, hay là đã ngất đi, rồi lại từ từ tỉnh dậy.
Thời gian tỉnh táo ngày càng ít.
Cho đến hôm nay, cả nhà hoàn toàn mất đi ý thức.
...
Trong làn hơi ấm ngập tràn, Tiễn Thất mơ màng mở mắt.
Trước mắt hắn ta là một khoảng mờ mịt, không nhìn rõ được gì, chỉ cảm nhận được một sắc xanh đậm bao trùm xung quanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-385.html.]
Hắn ta thực sự vẫn còn sống sao?
Cơ thể hắn ta yếu ớt đến mức tưởng như đã chết.
“Người này tỉnh rồi, mau mang bánh quy nén lại đây!” Một giọng nói vang lên, trong trẻo và rõ ràng.
Ngay sau đó, một muỗng cháo nóng hổi mạnh mẽ đút vào miệng Tiễn Thất.
Miệng bất ngờ có thứ gì đó, Tiễn Thất khẽ động lưỡi, phát hiện ra rằng dường như lưỡi không còn cảm giác cứng ngắc nữa, chiếc lưỡi đã mềm trở lại.
Tuy nhiên, không rõ là vị giác đã mất, hay thật sự là hắn ta đã chết, mà đồ ăn dưới địa ngục này lại chẳng có chút hương vị nào.
Tiễn Thất không cảm nhận được mùi vị gì.
Hắn ta chỉ vô thức nhai nhai, phát hiện ra toàn bộ đều là cháo mềm, không có gì cần phải nhai. Thế là hắn ta liền nuốt xuống.
Thức ăn ấm nóng từ từ trôi qua cổ họng rồi xuống bụng. Tiễn Thất cảm nhận rõ ràng dấu vết của nó khi trượt qua thực quản.
Cơ thể hắn ta vẫn còn lạnh nhưng nhờ thứ thức ăn ấm áp này mà được đánh thức và đốt sáng lên từng chút một.
Khi thức ăn xuống tới bụng, ánh mắt Tiễn Thất cũng dần trở nên rõ ràng.
Cuối cùng, hắn ta cũng thấy được rõ trước mặt mình có một thanh niên trẻ, đang cầm một bát gỗ đút cho hắn ta ăn.
Còn bản thân hắn ta thì đang được bọc trong một cái túi lớn màu xanh, rất kín và chắc chắn.
Một cảm giác không hề gò bó.
Đã trải qua cái lạnh thấu xương ấy, Tiễn Thất không ngờ rằng thứ này lại mang đến cho hắn ta cảm giác an toàn.
Hắn ta rất muốn rúc sâu vào trong cái túi nhưng tiếc là không còn sức lực.
Tuy vậy, cuối cùng đầu óc cũng tỉnh táo lại, có thể nhớ ra một vài điều.
Ánh mắt Tiễn Thất dừng lại trên người nam nhân, giọng nói đứt quãng và yếu ớt hỏi: “Ta... ta vẫn còn sống sao... vợ ta đâu... bọn nhỏ đâu rồi?”
Nam nhân thấy hắn ta vẫn có thể nói được nhiều như vậy, không khỏi vui mừng nói: “Yên tâm đi! Ngươi vẫn sống, gia đình ngươi cũng đều sống cả. Tuy họ không tỉnh nhanh như ngươi, nhưng chắc chắn sẽ tỉnh lại thôi. Ta tuyệt đối không nói dối.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ngươi đừng nghĩ nhiều, hãy nhanh chóng ăn hết chỗ đồ ăn này. Đợi ăn no, uống đủ, cơ thể hồi phục thì mới có sức mà đi thăm vợ con.”
Nghe vậy, Tiễn Thất mới cảm thấy yên lòng.
Một muỗng thức ăn nữa được đút vào miệng, hắn ta ngoan ngoãn nuốt xuống.
Lần này, có vẻ như vị giác đã hồi phục phần nào. Hắn ta có thể cảm nhận được mùi hương nồng nàn của lương thực trong miếng ăn.
Thơm quá...
Tiễn Thất từ từ thưởng thức, có phần không nỡ nuốt.
Nhưng thấy nam nhân bên cạnh vẫn đang đợi để đút thêm, hắn ta đành phải nuốt xuống.