Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 391
Cập nhật lúc: 2024-11-10 16:45:20
Lượt xem: 6
Trình huyện lệnh nghe xong thì vô cùng ngạc nhiên.
Ông ấy cũng biết việc cả thành ăn không ngồi rồi trong khoảng thời gian qua tiêu tốn như thế nào, còn đang lo lắng chuyện khôi phục lại huyện thành như thế nào thì không ngờ đối phương đã nghĩ ra giải pháp chu toàn.
Hơn nữa, mấu chốt để giải quyết vấn đề lại là hai ngọn núi bỏ hoang khiến người ta đau đầu kia.
Hóa ra đó không phải là núi bỏ hoang, mà là núi báu ẩn chứa than đá!
Về chuyện than đá, Trình huyện lệnh có nghe qua.
Chỉ là thứ này quá quý giá, ông ấy không hiểu rõ lắm về nó và cũng chưa từng tận mắt thấy.
Huyện Miên Sùng nằm ở Bắc địa, lại là nơi hẻo lánh không được ai chú ý, nên ông ấy cũng chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.
May mắn thay, nhờ những lý do này mà tin tức về việc Miên Sùng có thể có than vẫn chưa bị lộ ra ngoài.
Thu Nương nghe vậy liền nói: “Giờ ngài đã biết tầm quan trọng của nó. Sau này càng không thể để lộ tin tức này.”
“Đương nhiên rồi!” Trình huyện lệnh nghiêm túc đáp.
Bàn bạc việc này xong, họ bắt đầu chuẩn bị cho một loạt công việc liên quan đến khai thác than.
Khai thác than, vận chuyển than, trộn vật liệu, làm than tổ ong... Trong đó còn bao gồm một số công việc hậu cần, mỗi bước đều phải sắp xếp người.
Việc sản xuất than chuyển đến Miên Sùng thì cần huy động sức lực của cả một huyện. Chắc chắn sẽ không còn nhỏ lẻ như khi ở huyện Hưng Hòa nữa.
Theo lời của Phương Tiên Nhi thì có thể mở một công xưởng than tổ ong trong huyện.
Trước kia, họ chỉ làm than tổ ong để sưởi ấm cho một huyện thành.
Còn ở Miên Sùng, việc mở công xưởng sản xuất than không chỉ có thể cung cấp nhiệt cho cả hai nơi. Mà còn có để tích trữ rất nhiều than làm nguồn dự trữ vật tư.
Ban đầu họ cũng tính đến việc bán than tổ ong như một món hàng, nhưng sau đó ý tưởng này bị bác bỏ.
Thứ này có vẻ khá nhạy cảm, giống như lương khô. Người mình dùng thì không sao, nhưng khi chưa đủ thực lực thì không nên để người ngoài biết.
Nói đến thực lực.
Vốn dĩ việc thu phục huyện Miên Sùng không nằm trong kế hoạch ngắn hạn của họ. Chỉ là sự việc diễn ra đột ngột, họ lại tình cờ gặp phải, nên cứ thuận thế mà làm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-391.html.]
Đợi đến đầu mùa xuân năm sau, họ còn có kế hoạch tiến lên biên cương phía Bắc.
Nhìn theo cách này thì một khi đã nhấc bước thì tốc độ tiến lên sẽ nhanh hơn tưởng tượng, không thể nào dừng lại được nữa.
Vì vậy, họ cần chuẩn bị đầy đủ, tích trữ nhiều hàng hóa. Chỉ có như thế, sau khi chiếm được một vùng đất mới thì họ mới có thể nhanh chóng điều phối tài nguyên và phát triển nó.
Về phía Miên Sùng.
Trình huyện lệnh lo liệu việc mở công xưởng sản xuất than, Thu Nương tạm thời cũng không thể rời đi, cùng bận rộn với ông ấy.
Đội vận chuyển lương thực giữa hai nơi cũng chưa từng ngơi nghỉ.
Tuy nhiên, Hai Con – công thần trong cuộc cứu trợ lần này, giờ đây có thể khải hoàn về núi.
Nhanh chóng trở về, Hai Con được nâng như trứng hứng như hoa trở lại bên cạnh Thịnh Quân.
Với những gì đã làm được lần này, hình tượng của nó trong lòng mọi người lại càng cao lớn hơn nữa.
Từ “thú cưng của Phương Tiên Nhi” thành “thú cưng lợi hại của Phương Tiên Nhi”.
Dường như Hai Con có chút tự hào về điều này.
Khi quét sân trong tiệm của Thịnh Quân, cách nó quét cũng thay đổi từ chậm rãi sang quét theo vòng tròn.
Khiến Thịnh Quân dở khóc dở cười.
Sau khi hoàn thành cứu trợ ở Miên Sùng, Thịnh Quân cũng mở khóa một thành tựu đặc biệt mang tên [Đưa than giữa ngày tuyết]. Kết hợp giữa trận bão tuyết và công việc sản xuất than sau đó, cái tên này khá hợp lý.
Thịnh Quân xem xét phần mô tả chi tiết về thành tựu này: Thành công chống lại một trận bão tuyết ở khu vực liên kết, tỷ lệ sống sót của cư dân trong khu vực đạt trên 80% là có thể mở khóa.
Ánh mắt nàng lướt qua bốn chữ “khu vực liên kết”. Không biết hệ thống lại đang bày trò gì mới.
Lần này chống lại bão tuyết được thành tựu. Lẽ nào khi chống lại những thiên tai khác thì cũng có thể có phần thưởng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhưng nói thật lòng, Thịnh Quân không muốn có khó khăn khổ nạn để đổi lấy những thành tựu kiểu này. Việc đổi chác như thế này khiến lòng người cảm thấy không dễ chịu.
Gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn, Thịnh Quân mở phần thưởng lần này, ánh mắt lại bừng sáng.
Cuối cùng cuốn sách giáo khoa trung học mà nàng mong chờ từ lâu cũng xuất hiện!
Nàng nhìn qua một chút thì phát hiện đây là bản bìa cứng, dày hơn nhiều so với cuốn sách giáo khoa tiểu học trước đó, nội dung bao gồm kiến thức từ lớp 6 đến lớp 12.
Lần này không thấy sách Mỹ Thuật hay Âm Nhạc... Ừm, khi lên cấp hai thì mất đi hai môn Mỹ Thuật và Âm Nhạc, sắp xếp này cũng khá thực tế.