Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 393
Cập nhật lúc: 2024-11-10 16:45:23
Lượt xem: 7
Sau khi nói đùa với nhau một lúc, Thịnh Quân vẫn nghiêm túc nói với Tảo Nhi, bộ sách này khó hơn nhiều so với trước, nếu không có thầy dạy, tự học sẽ rất vất vả. Nếu có chỗ nào không hiểu thì có thể chạy tới hỏi nàng.
Tuy rằng nàng đã quên kha khá kiến thức, nhưng nàng cũng có thể truyền đạt lại cho mọi người một số bài giảng trực tuyến của các giáo sư nổi tiếng.
Sau khi nói xong, Thịnh Quân lại dặn dò tiếp: “Chắc chắn rất khó để một người có thể nhanh chóng nắm vững tất cả nội dung. Tốt nhất là các ngươi nên chia ra dựa theo năng lực và sở thích của mình, sau đó có thể khảo bài với nhau.”
Tảo Nhi nghe vậy thì vâng lời đồng ý.
Đã nói xong hết chuyện.
Nghĩ đến Tảo Nhi còn nhiều việc phải làm, Thịnh Quân định để nàng ấy ra về.
Tuy nhiên trước khi nói ra, nàng chợt nhớ tới một chuyện quan trọng.
Để học tốt Vật Lý và Hoá Học, không thể thiếu bước làm quen với các loại số liệu.
Đo lường là cơ sở vận hành của các bộ môn khoa học tự nhiên.
Khi tính toán các lực và vận tốc, hiển nhiên không thể tránh khỏi việc sử dụng các đơn vị đo lường.
Trong bộ sách Vật Lý và Hóa Học mà Tảo Nhi nhận được, tất cả các đơn vị đều là các đơn vị quốc tế thông dụng, chẳng hạn như mét, xăng-ti-mét.
Hình như “mét” được xác định dựa trên chiều dài của đường kinh tuyến trên Trái Đất, chia theo tỷ lệ một phần bốn mươi nghìn.
Chắc chắn Tảo Nhi và mọi người không có khả năng đo được chiều dài của đường kinh tuyến... Vậy thì làm thế nào để xác định chính xác độ dài của “mét” trong thời đại này?
Trước khi xuyên đến đây, Thịnh Quân chưa từng nghĩ về vấn đề này.
Sau một hồi suy ngẫm, nàng đã nghĩ ra một cách.
Nàng tra trong hệ thống, tìm thấy thông tin về máy hút bụi tự động, trên đó ghi rõ đường kính của hai bánh xe là 30cm.
Dựa vào điều này, chỉ cần để Tảo Nhi đo đường kính của nó, chia thành ba mươi phần bằng nhau thì sẽ lấy được độ dài chính xác của 1cm.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Thịnh Quân lập tức nói cho Tảo Nhi biết.
Tảo Nhi là người thuộc phái hành động, vừa nghe vừa làm.
Nàng ấy nhanh chóng lấy một vài sợi dây mỏng và thanh gỗ, vào bên trong pháp miếu, đo “đường kính” của thần thú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-393.html.]
“1 cm... Cách gọi này thật thú vị, ta sẽ về làm thêm vài chiếc thước gỗ chính xác như vậy.”
Tảo Nhi nói: “À đúng rồi, cũng có thể làm một số thước đo có chiều dài cố định, sau này có thể dùng để đo đất đai.”
Nghe đến “thước đo”, Thịnh Quân nghĩ ngay đến thước dây, đây cũng là một công cụ rất tiện dụng
Trước mắt có thép không gỉ cùng một vài linh kiện vụn vặt, từ từ cái gì cũng có thể làm ra được.
Chỉ là, tuy thước dây nhỏ nhưng bên trong có những bộ phận nhỏ khá phức tạp, chỉ dùng lời nói để giải thích thì hơi khó khăn.
Thịnh Quân chỉ mô tả sơ lược, còn các chi tiết cụ thể thì phải để Tảo Nhi tự mình nghiên cứu sau khi đã học được thêm kiến thức mới.
Nói tạm biệt với Phương Tiên Nhi.
Tảo Nhi gặt hái được không ít thứ, chở đầy sách vở quý giá trở về.
Trước hết phải thu xếp xong việc đóng móng ngựa, đây là việc gấp phải làm.
Sau đó lại tìm người dùng phương pháp in ấn chữ rời (*) mà Phương Tiên Nhi từng nhắc tới, in lại những bộ sách giáo khoa này về phát cho mọi người, như vậy mới dễ học.
(*) In ấn chữ rời: là một phương pháp in ấn cổ đại được phát minh ở Trung Quốc, sử dụng các chữ cái hoặc ký tự riêng lẻ được làm bằng gỗ, đất sét nung hoặc kim loại. Các chữ này được sắp xếp thành các trang văn bản, phủ mực lên, và sau đó ép lên giấy để tạo ra bản in.
Mọi chuyện nhanh chóng được vận hành.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tạm thời chưa bàn tới việc Tảo Nhi và những người khác phải vò đầu bứt tai về việc học tập như thế nào.
Người dân của huyện Hưng Hoà dần nhận ra cuộc sống của họ đã có nhiều thay đổi.
Trước đây, mỗi khi nghỉ ngơi sau giờ làm việc, người của Thịnh Quân thường đến dạy mọi người ca hát, còn kể những câu chuyện rất thú vị. Điều này mang lại nhiều niềm vui và hy vọng cho cuộc sống của mọi người.
Gần đây vẫn luôn không được nghe nhạc hay kể chuyện nhưng lại được đổi thành một màn trình diễn mới — biểu diễn ảo thuật.
Ví dụ như, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, sau khi phủ lên nắp một cái bình nước đầy ắp nước bằng một tờ giấy, nhà ảo thuật lật ngược bình nước xuống. Tuy nhiên nước bên trong không đổ ra, tờ giấy vẫn nằm chặt ở nắp bình.
Còn có màn “úp ngược ly nước lên đĩa rồi hút nước” và vô số các màn ảo thuật mới lạ. Mọi người chưa từng được thấy, ai ai cũng đều hào hứng.
Nhưng nghe theo lời người biểu diễn ảo thuật, thực ra những trò này không phải là ảo thuật, mà là một loại kiến thức gọi là vật lý.
Chỉ cần nắm vững, ai cũng có thể học được.
Sau đó, họ mời một vài người dân bước lên sân khấu để tự trải nghiệm trò úp ly nước bằng tờ giấy.