Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 418
Cập nhật lúc: 2024-11-11 05:55:54
Lượt xem: 8
Khung cảnh vô cùng náo nhiệt. Nơi đây nhanh chóng trở thành điểm trọng tâm mà quân huyện cần chú ý, phải giữ gìn trật tự cẩn thận.
Sau khi gương ra đời, tấm phản chiếu trên kính hiển vi quang học cũng có nền tảng để phát triển.
Bởi vì máy tiện vẫn chưa có nên các linh kiện nhỏ của kính hiển vi đều được thợ thủ công làm thủ công từng cái một. Sau khi điều chỉnh không biết bao nhiêu lần, cuối họ cùng đã tạo ra hai chiếc kính hiển vi quang học có thể sử dụng được.
Trong khoảng thời gian ngắn có lẽ cũng chỉ làm được hai chiếc này.
Mọi người xem chúng như báu vật, đặc biệt là chọn một căn phòng có ánh sáng tốt để đặt chúng, ai muốn sử dụng cũng phải đến đây.
Sở thích của Thu Nương và Tảo Nhi gần đây là nhặt mọi thứ xung quanh rồi đặt dưới kính hiển vi để quan sát.
Ví dụ như hạt cát, lá cây,...
Hầu như bất kỳ thứ gì có thể tìm được, họ đều đã xem qua một lượt.
Những thứ nhìn thấy khắp nơi này, hình dạng thật sự của chúng hoàn toàn vượt xa trí tưởng tượng. Như mở một cánh cửa bước vào một thế giới mới cho mọi người.
Một bên là quan sát, một bên là sáng tạo.
Thấy thời tiết ngày càng càng nóng dần lên.
Dù đã có bình dự báo khí tượng, nhưng nó chỉ dùng để quan sát, không thể thay đổi được thời tiết. Khí hậu vẫn là một thứ làm cho con người ta khó nắm bắt được.
Rõ ràng mùa đông đã có trận tuyết lớn vậy mà đến mùa hè thì trời lại trở nên khô nóng và dường như có dấu hiệu của hạn hán.
May mà cả Hưng Hòa và Miên Sùng đều đã đào giếng và cũng đã làm nhiều biện pháp tưới tiêu. Thêm nữa với nguồn nước ngầm cũng dồi dào nên người dân không phải ngước lên trời mà cầu khẩn nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngày hôm đó, huyện lệnh Miên Sùng - Trình Thuận - đột nhiên chạy đến tìm Tảo Nhi để bàn chuyện.
Thịnh Quân tình cờ cũng có mặt, liền ngồi nghe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-418.html.]
"Trước khi thiên tai bão tuyết xảy ra, ta đã từng tìm cách nhờ cứu trợ từ các huyện lân cận như Bình Trạch nhưng tiếc là không ai đáp lại."
Trình Thuận nói: "Ba ngày trước, huyện lệnh Bình Trạch - Đan Xuân, có gửi một lá thư. Thứ nhất là để thăm dò tình hình của Miên Sùng, thứ hai là muốn nhờ chúng ta hỗ trợ. Việc thứ nhất không có vấn đề gì, tình hình trong thành ta đã che giấu rất kỹ, chắc chắn không tiết lộ điều gì không nên tiết lộ. Nhưng việc thứ hai thì ta không dám quyết định, nên đến đây để xin chỉ thị."
Những vùng ở đây đều bị khô hạn, Bình Trạch còn bị hạn sớm hơn. Dường như họ đã không chịu nổi được nữa, nếu cứ tiếp tục kéo dài thì ngay cả nước uống cũng thành vấn đề.
Huyện lệnh Bình Trạch nghĩ đến việc Miên Sùng từng có tuyết lớn và lại nhớ ra ở đó có một cái hồ nước nên cho rằng chắc chắn Miên Sùng sẽ không thiếu nước. Vì vậy đã phái người qua thăm dò tình hình, hy vọng có thể được họ giúp đỡ, vận chuyển nước về để dự trữ trong thành, phòng khi cần thiết.
"Đan Xuân đúng là suy nghĩ đơn giản quá. Cái gì mà đã trải qua một trận tuyết lớn nên không thiếu nước. Đây là lý lẽ lôi từ đâu ra vậy? Chẳng lẽ tuyết từ mùa đông vẫn có thể để dành tới bây giờ? Còn hồ nước kia, hiện tại thì chưa khô, nhưng với tình hình này, sớm muộn gì cũng sẽ cạn thôi. May mà còn có nước giếng ngầm có thể cứu mạng, nếu không thì năm nay chẳng ai sống yên được cả." Trình Thuận thở dài.
Thịnh Quân nghe xong vừa buồn cười vừa bất lực.
Nơi gặp thiên tai tuyết không thiếu nước, đúng là một cách nói đầy bi hài!
Tảo Nhi lặng lẽ ngồi nghe, gật đầu: "Đan Xuân phải không? Trí tưởng tượng của ông ta đúng là phong phú thật đấy. Chỉ xét đến tình trạng đường xá giữa hai thành, cho dù Miên Sùng có đủ nước để điều phối thì với đoạn đường gập ghềnh đó, nước cũng sẽ đổ hết trước khi tới nơi, mất công mất sức chẳng được gì. Huống chi trong thành có nhiều người như vậy, cần bao nhiêu nước thì mới đủ dùng? Có lẽ trong lòng ông ta cũng không chắc đâu."
Trình Thuận thở dài: "Nghe có lý hơn thật."
Tảo Nhi nhìn ông ấy: "Vậy ngươi nghĩ việc này nên giải quyết ra sao? Giúp hay không giúp?"
Trình Thuận do dự nói: "Nếu chúng ta có đủ khả năng, dĩ nhiên vẫn phải giúp. Dù Đan Xuân là người cẩn trọng, có phần ích kỷ, nhưng dân chúng Bình Trạch lại vô tội."
Ông ấy cười nói: "Sớm muộn gì họ cũng là dân chúng của Phương Quân, giúp đỡ họ cũng không phải là chuyện xấu."
Kể từ khi quy thuận Phương Quân, Trình Thuận như tìm thấy ánh sáng của đời mình.
Ông ấy chưa từng gặp một lãnh đạo nào hợp ý mình đến vậy.
Lý tưởng Đại Đồng của Phương Quân, kiến thức tiên tiến cùng thái độ nói ít làm nhiều, mọi thứ đều khiến ông ấy vô cùng thán phục.
Nhìn Miên Sùng ngày càng tốt đẹp dưới sự quản lý của họ, sự biết ơn của Trình Thuận càng thêm khó nói thành lời.
Hơn nữa, Phương Quân rất tin tưởng ông, cũng yên tâm để ông tiếp tục quản lý huyện thành.