Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 419
Cập nhật lúc: 2024-11-11 05:55:55
Lượt xem: 14
Trình Thuận cảm thấy, nếu còn khi sống mà có thể nhìn thấy cảnh tượng thế gian thịnh vượng thì dù có c.h.ế.t ông ấy cũng vô cùng mãn nguyện và hạnh phúc.
Điều tiếc nuối duy nhất của ông ấy là hiện giờ Phương Quân đang bận lo toan đại sự ở nơi khác, ông ấy vẫn chưa có dịp được diện kiến dung nhan của nàng.
Vì thế, Trình Thuận vô cùng ngưỡng mộ Tảo Nhi và những người khác. Họ đã sớm gặp được Phương Quân, tránh được biết bao nhiêu đường vòng.
Nghĩ đến những điều này, Trình Thuận không kìm lòng được mà lạc đề, bắt đầu ca ngợi Phương Quân, thể hiện sự chân thành, sẵn sàng vì nàng mà có thể dốc hết lòng gan ruột.
Thịnh Quân đang suy nghĩ chuyện khác, đột nhiên nghe những lời này thì cảm thấy thật ngại ngùng khi nghe ông ấy tiếp tục nói.
Dù sao hai người cũng chưa gặp nhau được mấy lần mà vốn dĩ chẳng quen biết gì!
Nàng nhanh chóng đi ra ngoài cửa.
Tảo Nhi nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, không nhịn được bật cười, rồi quay đầu kéo Trình Thuận trở lại vấn đề chính: "Ừm, ngươi nói rất đúng. Chuyện ở Bình Trạch bên kia thì vừa hay đội ngũ đào giếng rảnh rỗi, nhiệm vụ viện trợ này giao cho ngươi nhé."
"Chủ yếu là hỗ trợ họ đào giếng và tìm nguồn nước. Khi xong việc, trên đường trở về cũng kiểm tra xem còn nơi nào thiếu nước đều có thể giúp đỡ bọn họ một tay."
Việc này do Trình Thuận dẫn đầu là thích hợp nhất.
Ông ấy là huyện lệnh, cũng có giao thiệp với không ít người. Ai cũng biết ông ấy là người hiền lành. Đây có lẽ cũng là lý do khiến Đan Xuân mặt dày đến nhờ giúp đỡ.
Biết rằng ông ấy là người dù bị mưa ướt cũng sẽ giơ ô che cho người khác.
Nhận nhiệm vụ quan trọng, Trình Thuận hăng hái nói: "Yên tâm đi Tôn chủ sự, đợi đào xong giếng, ta sẽ có cớ thường xuyên qua đó làm phiền họ. Xem những người đó có quan tâm đến sự tồn vong của dân chúng hay không."
Nói xong quyết tâm, ông ấy nhanh chóng cáo từ rồi rời đi, còn dẫn theo cả đội đào giếng.
Tảo Nhi cũng ra khỏi cửa, nhanh chóng tìm đến vị trí của Thịnh Quân.
Nàng ấy đến gần, như thường lệ báo cáo tiến độ công việc: "Phương Tiên Nhi, chuyện đào giếng vừa rồi đã sắp xếp xong. Ta nghe Nhị Sơn thúc nói rằng hình dạng mới của hỏa s.ú.n.g và đại bác đã có tiến triển, chẳng bao lâu nữa là có thể thấy sản phẩm mẫu. Đợi khi sản xuất hàng loạt, chỗ Thiết Trụ cũng đã có tin tức, ta nghĩ chúng ta có thể làm thêm được nhiều công việc hơn. Hành động cũng chủ động hơn."
Đương nhiên Thịnh Quân không có ý kiến gì về vấn đề này.
Tuy nhiên, còn một việc khác.
Nàng do dự một lúc rồi nói: "Hình như trong thành có vài gia nô ký khế ước vĩnh viễn."
Theo như quan sát của nàng, chế độ làm việc trong thành hiện tại hoàn toàn xa lạ với những gia nô đó.
Tảo Nhi lập tức hiểu ý của nàng, vỗ trán nói: "Đây là sơ sót của chúng ta. Vẫn còn một số định kiến chưa kịp thay đổi, ta đã vô tình bỏ qua mất chuyện này."
Thịnh Quân cười nói: "Không sao, những việc này cũng không vội được. Những thứ đã tồn tại từ lâu mà đột ngột biến mất thì cả hai bên đều không thích ứng được, còn dễ gây ra rắc rối. Chi bằng trước tiên hãy sửa khế ước nô lệ thành hợp đồng lao động được bảo vệ. Còn những vấn đề sau này, khi tri thức đủ lớn thì tự nhiên sẽ có thay đổi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-419.html.]
Ít nhất là phải đảm bảo trên địa bàn của họ, không một ai bị đánh đập hay bị bán đi một cách dễ dàng. Và sau này cũng sẽ không có thêm nô lệ mới.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đại Đồng không phải là chuyện có thể thực hiện bằng cách chỉ nói miệng rằng mọi người đều bình đẳng.
Trên thực tế, Tảo Nhi và những người khác chưa bao giờ nói thẳng những điều tương tự với người dân.
Họ chỉ giống như những người lái xe ngựa, đưa mọi người lên xe rồi điều khiển ngựa bước đi theo hướng mà Thịnh Quân chỉ dẫn.
Khi đến đích, tự nhiên mọi người sẽ thấy được ánh sáng bình minh.
Sau khi bàn những chuyện này xong, Thịnh Quân cảm thấy sức lực cạn kiệt.
Nàng lại cần quay về để sạc năng lượng.
Chào tạm biệt Tảo Nhi, chạm vào hai chiếc máy có ý thức, nàng nhanh chóng đổi lại thân thể để về nghỉ ngơi.
Hai chiếc máy vừa bị đổi về, ngơ ngác trong giây lát rồi nhanh chóng tự rời đi.
Tảo Nhi nhìn bóng lưng của nó, nàng ấy khẽ xoa cằm.
Ừm, thật ra rất dễ phân biệt khi nào Phương Tiên Nhi nhập vào thân thể của thú thần.
Chỉ có thú thần mới lặng lẽ chăm chú hút bụi như vậy chứ Phương Tiên Nhi không làm chuyện này.
Nàng ấy nhớ Phương Tiên Nhi từng nói, thú thần Hai Con này là loài ăn bụi bẩn, có thể hút lấy sức mạnh từ đất.
Đối với họ, mặt đất trở nên cực kỳ sạch sẽ. Đúng là loài thú có ích nha.
Gạt bỏ đi những suy nghĩ vẩn vơ, Tảo Nhi nhanh chóng ra ngoài lo liệu công việc chính.
Quay về trong núi, Thịnh Quân mở bảng điều khiển hệ thống, tổng hợp lại những tình hình xảy ra gần đây.
Thời gian qua dưới đề xuất của nàng, trong thành đã sinh ra nhiều phát minh nhỏ. Ví dụ như khuy áo, lồng giữ ấm, đều có sự đóng góp của nàng.
Nhưng điều khiến Thịnh Quân băn khoăn là sau khi có phát minh về thủy tinh thì lại không có thành tựu nào được mở khóa thêm.
Nàng từng nghi ngờ rằng hệ thống bị lỗi.
Cho đến khi trong huyện thành có mười phát minh mới, hệ thống mới thông báo nhiệm vụ thành tựu.
[Thành tựu sáng tạo đang tích lũy, hoàn thành mục tiêu để mở khóa tính năng mới của siêu thị hệ thống (10/66)]
66... Là phải tạo ra sáu mươi sáu loại đồ vật sao?
Dù rằng nàng chỉ nói mồm từ đầu đến cuối, nhưng cũng biết làm ra những vật dụng có thể sử dụng được khó khăn đến mức nào!
Hệ thống này đúng là biết đòi hỏi quá đáng mà!