Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 561
Cập nhật lúc: 2024-11-12 05:23:53
Lượt xem: 2
Lúc này đây, người chịu mở cửa là một hán tử trẻ tuổi, hắn ta trông thấy hai Phương Quân thì bất an nói: “Hai vị đại nhân... Ta có thể giúp gì không?”
“Ngươi là người đầu tiên chịu mở cửa trên con phố này.” Một vị Phương Quân thấy lạ nói.
Người trẻ tuổi cười nói: “Nhà ta chỉ có mỗi ta, không vướng bận gì. Huống chi các đại nhân cũng đã có bản lĩnh vào thành rồi thì sao không có bản lĩnh vào nhà dân chứ? Thế nhưng mọi người lại chọn kiên nhẫn gõ cửa, khá có phong thái của quân tử, ta bèn gom lòng can đảm mở cửa.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trái lại là một người trẻ tuổi vừa thông minh vừa gan dạ hiểu biết.
“Ngươi có biết thứ gì có ích không?” Phương Quân hỏi.
Người trẻ tuổi nghĩ ngợi: “Trận công thành vừa nãy, ta đoán là Tào thống soái không xuất hiện nhỉ? Nếu ông ta muốn chạy trốn, chắc chắn sẽ chạy về hướng của thảo nguyên. Tuy Tát Tát và Đông Thành rạn nứt nhưng hình như Tác-ta còn có một bộ lạc luôn muốn kết thân với ông ta, ta nghĩ đây là cọng rơm cứu mạng cuối cùng mà ông ta có thể bắt lấy.”
Lúc nói tới Tào thống soái, người trẻ tuổi vô thức nhấn mạnh giọng điệu, đôi tay rũ bên người cũng lập tức siết chặt.
Hình như hắn ta có hiểu biết sơ về Tào thống soái.
Nhớ ra hắn ta nói trong nhà chỉ còn lại mình hắn ta, nói không chừng là có thù hận gì đó, các Phương Quân cũng không hỏi kỹ, nhanh chóng phái đội truy đuổi về hướng của thảo nguyên.
Đương nhiên cũng không thể tin hết vào lời nói của người trẻ tuổi này được, dĩ nhiên cũng phải đuổi theo tìm kiếm ở mấy hướng khác.
Trong thành trở nên bận bịu một cách có trật tự.
Sau khi phát hiện Phương Quân vào thành nhưng không có ý g.i.ế.c người cướp của, thậm chí còn vô cùng lịch sự gõ cửa thì dần có nhiều bá tánh bằng lòng mở cửa xem xét tình hình.
Sau đó thì một đồn mười, mười đồn trăm, bá tánh khắp thành đều dần buông bỏ phòng bị trong lòng.
Ngày Đông Thành cắt đứt lương thực hoàn toàn cũng không còn bao xa, không ít người đã bắt đầu nấu hàng hoá da trong nhà để ăn, đói tới nỗi n.g.ự.c dính vào lưng, nói chuyện cũng không trôi chảy.
Phương Quân thấy vậy bèn gọi nhau nấu rất nhiều cháo bánh quy nén chia cho mọi người ăn.
Bá tánh vừa ăn vừa quan sát Phương Quân, trong lòng chỉ thấy lạ.
Họ chưa từng thấy binh lính nào chiếm thành của người khác xong mà còn chủ động cho đồ ăn thức uống như thế này!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-561.html.]
Đến khi ăn xong, hồi phục được chút sức lực, bèn có người gom can đảm khóc than: “Đại nhân, may mà các ngươi đến!”
May mà đội quân tên Phương Quân này đến!
Nếu không thì chờ khi thức ăn trong thành hoàn toàn cạn sạch, chắc chắn quân Đông Thành không thể nhịn đói, sẽ ăn tới thứ gì đó không biết chừng, Tào thống soái lại không phải hạng người tốt lành gì.
Tóm lại thì tình hình trong thành nhanh chóng bình yên trở lại.
Tiểu đội Phương Quân đuổi theo hướng của thảo nguyên cũng đã có thu hoạch, Đại Ngưu và Thúy Thúy đều nằm trong đội ngũ truy kích này.
Tin Phương Quân tiến vào thành đã được truyền đi, bá tánh ai cũng đang nói về chuyện này, vị Tào thống soái đó lén lút bỏ trốn, sợ bị người dân phát hiện báo cáo cho người ta bắt về bèn không dám đi một cách huênh hoang, giữa đường còn vứt ngựa trốn trong đám đông, tiếc là cuối cùng vẫn bị nhóm Thiết Trụ tìm thấy.
“Tào Ai!” Đại Ngưu chợt gọi to một tiếng.
Một nam nhân mặt mũi lấm lem trong đám đông lập tức quay đầu lại, đồng tử co rút, nhanh chóng rút chủy thủ ở thắt lưng ra, tóm lấy một đứa bé cao ngang người bên cạnh, tì mũi d.a.o vào cổ cậu nhóc.
Đứa bé khó chịu vùng vẫy.
“Không muốn nó c.h.ế.t thì đừng có hành động bừa bãi!”
“Các ngươi đừng qua đây, nếu không ta sẽ g.i.ế.c đứa bé này ngay lập tức!”
Tào Ai hung tợn nói.
Có một người trông có vẻ là ông nội của đứa bé quỳ bên cạnh tuyệt vọng khóc lóc van xin: “Không, cầu xin ông, hãy buông Ba Căn ra!”
Bá tánh bên cạnh thấy vậy bèn hét to một tiếng rồi bỏ chạy tán loạn, trốn sau lưng nhóm Đại Ngưu.
Bên cạnh Tào Ai còn có không ít người, dồn dập nhanh tay lẹ mắt học theo ông ta bắt lấy con tin mà khống chế, ông lão gào khóc vừa nãy cũng bị bịt miệng bắt lại chung.
Đám đông không liên quan đều dồn ra phía sau Phương Quân, ngóng nhìn từ xa, trên hiện trường chỉ còn lại hai phe đang đối đầu nhau.
Đại Ngưu thấy hết sức vô lý: “Không phải chứ, ngươi đang lấy bá tánh Đông Thành của ngươi để đe dọa bọn ta sao?”
Thế nhưng Tào Ai lại hơi đắc ý nói: “Kể từ khi các ngươi vào thành, tiếng nói Phương Quân bảo vệ thương yêu bá tánh ta chưa từng nghe qua nay càng ngày càng nhiều người nói rồi. Dù là thật hay giả, dưới ánh nhìn chằm chằm của dân chúng, các ngươi cũng không thể trơ mắt nhìn đám người này nạp mạng vô ích nhỉ?”