Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 587
Cập nhật lúc: 2024-11-12 20:53:42
Lượt xem: 6
Phụng Vương thực sự không nhịn được nữa, cũng gọi thân vệ của mình đến, hét về phía Hoàng đế: "Ngươi là do chó cái nuôi lớn à, lúc này là lúc nói những lời đấy à? Đồ ngu! Nếu ta liên kết được với Phương Quân thật thì sớm đã lật ngược cái hoàng cung nghiệt chướng này của ngươi lên rồi, còn có thể để ngươi ở đây sủa với ta à?"
"Gan chó của ngươi lớn thật đấy, ta sớm đã đoán được ngươi là tên lòng lang dạ thú mà!!"
"Câm mồm, đồ nghiệt súc không lông trong đầu chỉ nhét đầy sắt!"
Hai người đang chó cắn chó đầy kịch liệt thì nghe được chiến báo mới nhất —— Phương Quân đã phá vòng vây bảo vệ, thuận lợi phá thành!
Thế này thì còn gì để nói nữa, hai người ngay lập tức hoang mang, vội vàng gọi người định chạy trốn.
Mặc dù năng lực không được nhưng tốc độ chạy trốn thì lại rất nhanh. Chẳng bao lâu sau đã từ ám đạo trong thành đi ra ngoài thành, định trước mắt sẽ tìm một nơi không người để trốn đi.
Đáng tiếc, ngay vào lúc Hoàng đế đang cảm thấy may mắn vì có thể tránh thoát được một kiếp nạn thì một đội Phương Quân như ma quỷ đột nhiên xuất hiện trước mắt bọn hắn, còn mang theo một trận tiếng cười cuồng vọng.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Thấy chưa, ta đã nói mà cẩu Hoàng đế chắc chắn sẽ chạy trốn, đấy không phải bắt được người rồi à? Mấy thứ như mật đạo này còn ai hiểu hơn chúng ta nữa đây? Phải biết ông của ngươi là ta lập nghiệp bằng nghề đào đất đấy, ha ha ha ha ha!"
Mấy người Xử Sinh, Thạch thúc và Hắc Chỉ trong những năm này cũng không rảnh rỗi, xây dựng một đội ngũ đặc biệt trong Phương Quân.
Trên chiến trường, ngoài công việc đối đầu chính diện với quân địch thì những việc khác đều là do bọn họ làm.
Lúc này tất cả đội quân đang đối đầu chính diện với quân địch, đám người Xử Sinh thì lại xoa tay xoa chân chạy đi chặn động chó quanh đấy.
Kết quả đúng là để bọn hắn chặn được một mối lớn.
Đội thân vệ của Hoàng đế và Phụng Vương trước mặt Phương Quân tất nhiên không đáng chú ý, rất nhanh tất cả đã trở thành tù binh.
Hoàng đế bị trói gô, chật vật ngã trên mặt đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-587.html.]
Xử Sinh cười đùa ngồi xuống nhìn ông ta: "Nhìn nè, thì ra đây là Hoàng đế à, bên đó còn có một vị Phụng Vương đúng không? Chẹp, sao mà người nào người nấy đều béo trắng tròn trịa bóng loáng như hạt châu vậy này, hay cho hai lão già béo! Bọn ta ngày nào cũng ăn cơm đúng giờ, cũng không ăn ra được mình heo não lợn như này, xem ra hưởng phúc cũng là việc cần có thiên phú nhỉ!"
Trên trời cao treo một vầng thái dương, bọn họ đứng ngược sáng, Hoàng đế híp mắt lại, có hơi không nhìn rõ dáng vẻ của bọn họ.
Nhưng ông ta có thể cảm nhận rõ ràng trên người của đám người này có oán khí rất nặng, dường như còn có hận ý nồng đậm.
Hoàng đế có hơi mê man, sự tồn tại của đám rác rưởi này, chắc chắn không thể có thù hận gì lớn với ông ta được.
Ông ta khó hiểu nói: "Ta có trêu chọc gì đến các ngươi sao? Mà ta cũng chưa làm chuyện gì với Bắc địa, rốt cuộc thì tại sao các ngươi lại hận ta. . ."
Xử Sinh sững sờ, bỗng nhiên cười lớn lên, cười đến nước mắt cũng chảy ra, không nhịn được lau mắt.
Hắc Chỉ ở bên cạnh lại chỉ cúi đầu xuống, nói với Hoàng đế: "Ngươi cảm thấy bản thân không làm gì cả, không biết gì cả, nhưng có vô số người bởi vì ngươi mà tồn tại, lãng phí cuộc sống cho sự xa hoa mà ngươi đang hưởng thụ. Ngươi cảm thấy sống theo tự nhiên không có chí tiến thủ là vô tội à? Ở vị trí này của ngươi, không làm gì mới là tội nghiệp lớn nhất."
Không phải tất cả mọi người trong lúc sống c.h.ế.t đều có thể trở nên thông minh, đột nhiên nghe hiểu tiếng người.
Chí ít Hoàng đế là như vậy.
Cho đến khoảnh khắc trước khi chết, ông ta cũng không hiểu rõ tại sao bản thân vô tội như vậy lại là người có tội nghiệt nặng nề.
Chiến sự phía Nam rất nhanh đã chấm dứt, tiếp theo là công việc dọn dẹp sau cùng. Tất cả mọi nơi đều phải tiến hành quy hoạch.
Nhóm người chủ sự được chiêu gọi mở rộng ra chia nơi để quản lý, một người chọn một nơi để quản lý.
Đến tận lúc này, Tảo Nhi cũng cảm thấy có thể từ chức, chọn một thành nhỏ vắng vẻ ở phía Nam để phát triển.
Chung Tứ vẫn luôn ở Thành An cuối cùng cũng có thể vứt bỏ thân phận nằm vùng Phụng Thành, lại một lần nữa có được tự do.
Lẽ ra với năng lực của Chung Tứ, cũng có thể đi tìm một nơi để làm chủ sự nhưng hắn ta lại không chọn như vậy.
Chung Tứ chỉ nói hắn ta bận tâm suy nghĩ chuyện của mình đã quá mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi cho thật tốt, những năm về sau chỉ định làm mấy việc trợ giúp, sau đó đến thành nhỏ ở phía Nam cùng Tảo Nhi, định làm trợ thủ giúp nàng ấy.