Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 605
Cập nhật lúc: 2024-11-13 05:24:40
Lượt xem: 2
Thành phố A, đại đội cảnh sát hình sự.
“Hi, Tiểu Vu, cô nói chuyện này có quái lạ hay không chứ, mới hôm trước, bỗng dưng có hai nghi phạm đến tận cửa tự thú, còn khóc cha khóc mẹ gọi người cứu họ! Một vụ án mất tích từ nhiều năm về trước cũng được phá triệt để. Tuy điều tra ra hai người đó bị bệnh thần kinh nhưng tội đáng phải chịu cũng không ít đi chút nào, suy cho cùng thì chuyện này thật sự quá nghiêm trọng, mạo danh đi học đại học thay người khác đã đành, lại còn g.i.ế.c con gái người ta nữa...”
“Thật sự kỳ lạ, ôi, nếu hung thủ thật sự của tất cả án treo đều có thể tự thú như vậy thì tốt rồi, chúng ta có thể bớt được rất nhiều việc đấy!”
“Vụ án dạo gần đây tiến hành tới đâu rồi? Có tìm thấy chứng cứ mới không, nghi phạm khai chưa?”
“Tạm thời vẫn chưa có... Ôi trời, trước không nói chuyện với đội trưởng Trương nữa nhé, tôi phải tiếp tục ra ngoài đi điều tra hỏi thăm đây!”
“Được, vậy cô đi đi, có gì thì nhớ liên lạc kịp thời.”
Kết thúc cuộc đối thoại trong văn phòng, Tiểu Vu kẹp văn kiện rời đi, nhanh chóng bước ra khỏi cổng của Cục Cảnh sát.
Mặt trời rực rỡ treo lơ lửng trên đỉnh đầu, ánh sáng hơi chói khiến Tiểu Vu phải híp mắt lại, đầu toàn nghĩ về vụ án phải điều tra.
Đó là một vụ án g.i.ế.c người, xảy ra trong một huyện lị nhỏ ở vùng bên cạnh.
Ông chủ tiệm cắt tóc trong huyện lị bị người ta giết, lúc đó chỉ có một người câm có mặt tại hiện trường, còn chẳng để lại bất kỳ dấu vân tay nào tại đó nữa.
Mối quan hệ xã hội của ông chủ khá đơn giản, không có dây dưa thù cũ, tạm thời cũng không tìm được nhân chứng khác ở khu lân cận.
Không có thêm nhiều manh mối nên người câm đã trở thành nghi phạm lớn nhất.
Theo ngôn ngữ ký hiệu của người câm, lúc đó anh ấy gội đầu xong ngồi trên ghế chờ ông chủ cắt tóc thì ông chủ nói muốn dọn dẹp lại khu gội đầu, bảo anh ấy chờ một lát, anh ấy bèn nhắm mắt lại chờ rồi ngủ mất luôn.
Khi mở mắt ra thì đã thấy ông chủ nằm trong vũng máu, còn có một cây kéo cắm trên lồng ngực.
Rốt cuộc hung thủ là ai, anh ấy cũng không thể trông thấy.
Tóm lại, tình hình hiện tại của chuyện này vẫn khá khó nhằn. Camera giám sát trong huyện lị nhỏ bao phủ cũng không đúng chỗ nên không tìm ra thêm thông tin khách quan, chỉ có thể chạy khắp nơi cầu may.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thở dài một hơi, cuối cùng Tiểu Vu cũng cảm nhận được cái gay gắt của ánh nắng mặt trời, vừa đảo mắt trông sang, cô ấy ngạc nhiên phát hiện không biết từ khi nào mà trước cổng Cục Cảnh sát đã xuất hiện thêm một cái máy bán hàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-605.html.]
“Để ở đây cũng thực dụng lắm.”
Cô ấy lẩm bẩm rồi đi tới trước máy bán hàng, định mua một chai nước suối để giải khát.
Chọn mặt hàng xong, cô ấy móc điện thoại ra nhanh chóng quét mã thanh toán.
Có tiếng “bịch” vang lên từ khay lấy hàng bên dưới máy bán hàng.
Tiểu Vu cúi người lục tìm, sau đó móc một hộp mắt kính từ trong đó ra.
“Không phải chứ, nước của mình đâu? Chiếc mắt kính này ở đâu ra vậy?” Tiểu Vu nhíu mày, lục kỹ lại khay lấy hàng nhưng vẫn không tìm thấy chai nước mình mua.
“Máy bán hàng gặp trục trặc hả? Chắc mắt kính là của khách hàng trước đánh rơi nhỉ? Có vẻ còn là hàng mới nữa...”
Cô ấy chần chừ một hồi rồi mua thêm một chai nước, sau đó cúi người nhìn khay lấy hàng, thế nhưng cô ấy lại móc ra một hộp mắt kính nữa.
Lúc này ai cũng có thể cảm nhận được sự bất thường rồi, chắc chắn cái máy bán hàng này có vấn đề.
Cũng gan lắm, dám treo đầu dê bán thịt chó ngay cổng Cục Cảnh sát.
Tiểu Vu nhanh chóng gọi vào số điện thoại chăm sóc khách hàng phía sau máy bán hàng, định phản hồi lại trường hợp của mình.
Cuộc gọi nhanh chóng được bắt máy.
“Alo, tôi mua hai chai nước suối của máy bán hàng bên mình, kết quả rơi xuống hai hộp mắt kính, bên trong đựng kính râm.” Tiểu Vu nói.
“Trời ạ thật xin lỗi, đây là sai sót của chúng tôi. Ngày đầu máy bán hàng được đưa vào sử dụng, có vẻ chương trình đã xảy ra vài sự cố, mang đến rắc rối như vậy cho cô, thật sự xin lỗi. Nhân viên công tác của chúng tôi sẽ nhanh chóng tiến hành khôi phục trên đường dây khẩn cấp. Cô coi hai cái kính râm đó làm quà bồi thường cho cô luôn nhé, thế nào?” Đối phương là một cô gái ôn tồn dịu dàng.
Tiểu Vu thở dài: “Được rồi, vậy có cần tôi giúp các cô tắt máy hay là trông chừng cái máy này không? Nếu không mọi người đều mua kính râm bằng tiền mua nước suối, há chẳng phải các cô lỗ nặng rồi à.”
Đối phương cười: “Không sao đâu, không cần lo, nhân viên của chúng tôi sẽ qua đó nhanh thôi, cô không cần làm chậm trễ thì giờ tại đó đâu.”
Thấy đối phương đã nói vậy rồi, Tiểu Vu cũng không kiên trì nữa.
Quả thật cô ấy còn có chuyện phải làm.