Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 62

Cập nhật lúc: 2024-11-07 05:49:02
Lượt xem: 12

Thấy đối phương lộ ra dáng vẻ nghi ngờ, hắn mở miệng nói:

“Khuyết điểm chính là nhìn vào thì thấy tương đối nhỏ, nhưng kỳ thật thứ này chỉ cần ăn một miếng là có thể chống chọi cả một ngày. Nếu như nấu thành cháo để ăn thì có thể nấu ra được nửa nồi, cũng đủ cho cả một đám người ăn một bữa no.”

“Nếu ngươi thật sự có thể mang ta vào thành, ta có thể cho ngươi hai miếng, đủ để chống đói hai ngày, tính ra vẫn là ngươi kiếm lời.”

“Chỉ là, nó chỉ lớn có chừng này nên đến lúc giao hàng chỉ sợ ngươi không tin lời của ta, cho nên ta cho ngươi miếng này trước, ngươi cầm về ăn xem hiệu quả thế nào rồi lại nói sau.”

Trên người Đại Ngưu và Lý Phát Tông mang theo mười gói lương khô, mỗi gói có bốn miếng nhỏ, lấy ra hai miếng cũng không quá đau lòng.

Đưa đồ trước, một là để chứng minh hiệu quả của lương khô, hai là thể hiện sự tín nhiệm đối với tiểu hài tử, ba là để thăm dò.

Nếu như tiểu hài tử này cầm lương khô rồi nhưng đến lúc đó còn thất ước thì cũng coi như là sớm nhìn rõ con người của hắn.

Chuyện cứu người này vốn đã rất khó, làm thế nào cũng đều có nguy hiểm, đành đi một bước tính một bước vậy.

Đại Ngưu nhét lương khô vào tay tiểu hài tử.

Tiểu hài tử kia cầm miếng lương khô ngơ ngác, khô khốc hỏi: “Ngươi đưa cho ta luôn sao? Ngươi tin ta à?”

Lúc trước hắn nói chuyện vô cùng lão luyện, lúc này lại ngược lại, lộ ra mấy phần tính trẻ con.

Tiểu hài tử vốn không tin lời Đại Ngưu nói.

Làm gì có cái gì mà chỉ to bằng cái rắm mà có thể chống đói cả một ngày chứ?

Cho dù là ăn rồi uống thêm nước vào thì có thể chống đỡ mấy canh giờ cũng đã coi như không tệ rồi!

Nhưng lúc này Đại Ngưu lại đưa lương khô ra trước khiến cho ý nghĩ của hắn không tránh khỏi bị d.a.o động.

Đối phương đã làm như vậy, chẳng lẽ cái bánh bột này thật giống như hắn nói sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-62.html.]

Hay là bây giờ hắn cứ lấy về thử một lần, chẳng phải lời nói dối sẽ bị lộ tẩy à?

Tiểu hài tử nhướng mày, cảnh giác suy nghĩ về khả năng cái bánh bột này có độc, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, đối phương có độc c.h.ế.t hắn thì cũng chẳng có ích lợi gì, lại yên lặng từ bỏ suy đoán đó.

Hắn mở miệng tạm biệt Đại Ngưu: “Được rồi, ta nhận lấy trước, nếu như ngươi không gạt người thì đến lúc đó cứ đúng giờ tới đây là được, tuyệt đối sẽ không để ngươi phải thất vọng!”

Đại Ngưu cũng gật đầu: “Được rồi, đến lúc đó gặp!”

Nói là đến lúc đó gặp nhưng hai người bọn họ cũng không đi đến nơi khác, chỉ là đi ra xa một chút, tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.

Lấy ống trúc ra uống mấy ngụm nước đường, lại giống như kẻ trộm lấy chút đồ ăn lót bụng, hai người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng cả ngày trong đầu cuối cùng cũng được thả lỏng không ít.

Ở bên kia, tiểu hài tử kia cầm miếng bánh bột mà Đại Ngưu đưa lặng lẽ đi đến một chỗ khuất.

Chỗ này có một gốc cây, trên đống cỏ dại bên cạnh có một nam nhân đang ngồi ngủ gật, trên mặt bị bôi đen bảy tám phần, nhìn không ra tướng mạo, chỉ có thể nhìn thấy bộ râu quai nón bên má hắn, thân hình lại trông rất rắn chắc.

Tiểu hài tử còn chưa đến gần, nam nhân kia đã hơi mở mắt.

“Thạch thúc.” Tiểu hài tử lên tiếng chào hỏi, ngồi xuống bên cạnh hắn, bẻ bánh bột trong tay thành hai nửa, đưa qua một nửa: “Bánh bột cháu vừa lấy được, thúc cũng nếm thử đi.”

Nam nhân kia cầm lấy, chăm chú nhìn một lúc rồi đưa lên mũi ngửi, sau đó liền bỏ vào trong miệng ăn.

“Tiểu tử, lại to gan nữa rồi, dám lấy ta ra thử độc hả?”

Hắn nói xong, dừng một lát, nuốt miếng bánh bột trong miệng xuống, cảm nhận hương vị rồi nói: “Vị cũng tạm được, lấy ở chỗ nào đấy?”

Tiểu hài tử thấy thế, cười hắc hắc, bỏ nửa miếng còn lại vào trong miệng mình, vừa nhai vừa mơ hồ nói: “Ăn cũng ngon đấy, cháu dùng điều kiện đổi với người ta.”

“Điều kiện? Ngươi có thể có cái gì...” Thạch thúc nhíu mày, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, nghiêm nghị hỏi: “Chờ một chút, ngươi sẽ không ngu đến mức dùng chuyện vào thành để làm giao dịch đấy chứ?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiểu hài tử không ngờ hắn lại phản ứng lớn như vậy, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, gượng gạo nói: “Dù sao thì chúng ta canh chừng ở chỗ này mười ngày nửa tháng cũng không có tác dụng gì, mà để trống cũng là để trống…Gần đây tình huống trong thành không tốt, chúng ta không có tiền cũng không có lương thực, dù sao cũng phải nghĩ chút biện pháp mới...”

“Đây là biện pháp mà ngươi nghĩ ra sao? Tiểu súc sinh, trí thông minh của ngươi suốt ngày chỉ dùng trên mấy cái khôn vặt thôi, mấy lời trước kia ta nói với ngươi chỉ là gió thoảng bên tai hết rồi!”

Thạch thúc hung hăng day day mi tâm: “Trước tiên ngươi nói lại mọi chuyện từ đầu đến đuôi cho ta nghe, để ta nghĩ xem có cách nào quay đầu được không. Loại chuyện này chúng ta tuyệt không thể tùy tiện xen vào!”

Loading...