Mặt Nạ Của Em - Chương 104
Cập nhật lúc: 2024-10-22 18:02:02
Lượt xem: 21
Triêu Triêu không được tự nhiên nghiêm mặt, không chịu nói chuyện.
Lâm Tẫn Nhiễm lại nhìn về phía Thiệu Tố Oánh, Thiệu Tố Oánh cười khan với cô, "Cái đó, chúng tôi lấy thuốc rồi đi trước đây, chị cứ làm việc đi." Dứt lời, cô ấy kéo Triêu Triêu chạy nhanh ra ngoài.
Lâm Tẫn Nhiễm hơi ngẩn ra, hai người này làm sao vậy?
Buổi tối sau khi cơm nước xong, cô ra khỏi phòng y tế đi về phía phòng mình.
"Chào cô."
Đột nhiên có người vỗ vỗ bả vai cô, Lâm Tẫn Nhiễm quay đầu lại, thấy một cô gái hơn hai mươi tuổi đứng phía sau cô, cô ta mặc một cái váy màu xanh nhạt, bên ngoài khoác áo choàng, tóc xoăn dài để xõa, nhìn qua vừa xinh đẹp lại tao nhã.
Lâm Tẫn Nhiễm, "Có việc gì sao?"
Cô gái kia hơi ngượng ngùng cười cười, "Lần đầu tiên tôi tới Chu gia, vốn là sau khi ăn xong muốn đi tản bộ một mình, không ngờ Chu gia lại lớn như vậy nên đã quên mất đường trở về thế nào."
Giọng nói của cô gái rất êm ái, khiến người ta nghe xong cũng cảm thấy dễ chịu, Lâm Tẫn Nhiễm rất có thiện cảm với cô gái này, vì thế liền hỏi, "Vậy cô muốn đi đâu?"
"Chỗ đấy hình như tên là... Ninh Hiên Các?" Cô gái kia suy nghĩ một lát rồi nói.
Lâm Tẫn Nhiễm hiểu ra, quả nhiên là khách của Chu gia, các phòng ở Ninh Hiên Các đều được bố trí để tiếp đón khách quý.
"Tôi dẫn cô qua đó." Lâm Tẫn Nhiễm thấy chỗ đó cũng cách phòng cô không xa, nên tiện đường dẫn đi.
Cô gái kia chợt vui vẻ, "Cảm ơn cô nhé, tôi vừa định tìm người để hỏi đường thì đúng lúc nhìn thấy cô, cô mặc đồ như vậy... là bác sĩ sao?"
"Ừ, tôi là bác sĩ ở đây."
Người nọ gật gật đầu, lễ phép nói, "Tôi là Từ Tử Thiên, cô là?"
"Lâm Tẫn Nhiễm."
Từ Tử Thiên "À" một tiếng rồi đi theo cô.
Cô ta vốn chỉ tùy tiện tìm một người để hỏi đường, nhưng không hiểu sao người trước mắt lại làm cô ta hơi tò mò. Cô gái lạnh lùng thản nhiên này, tuy có phần giống như cách xa vạn dặm với người ngoài, nhưng cô ta lại cảm thấy cô gái này rất thú vị.
Một lát sau.
"Tới rồi." Lâm Tẫn Nhiễm chỉ về phía trước.
Từ Tử Thiên, "Cảm ơn."
"Không cần."
Lâm Tẫn Nhiễm vừa muốn rời đi thì đột nhiên nghe được giọng nói của Chu Chính Hiến từ cuối hành lang truyền đến, "Bác Từ, để lát nữa cháu sẽ cho người đi tìm Từ tiểu thư, bác không cần lo lắng."
"Được được, con nhóc này, không biết chạy đi đâu rồi nữa, làm phiền cháu quá."
Hoắc lão phu nhân lên tiếng, "Lão Từ này? Tôi thấy không cần phải tìm nữa đâu, người đứng phía trước không phải là Tử Thiên sao?"
Hoắc lão phu nhân nói xong thì ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía Lâm Tẫn Nhiễm.
Lâm Tẫn Nhiễm dừng bước, cũng nhìn về phía Chu Chính Hiến. Anh đã nhìn thấy cô, rất dễ nhận ra, cô xuất hiện ở đây làm anh khá bất ngờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mat-na-cua-em/chuong-104.html.]
"Cha, cha đang tìm con ạ?" Từ Tử Thiên cười nói.
"Đứa nhỏ này, vừa nãy chạy đi mà cũng không gọi ai đi cùng."
"Không sao đâu, con tùy tiện đi dạo một lát, không ngờ lại bị lạc đường, may mà gặp được Lâm tiểu thư, cô ấy dẫn con về đây."
Từ Đại đi tới, "Lâm tiểu thư?"
Lâm Tẫn Nhiễm cụp mắt xuống, "Tôi là bác sĩ ở Chu gia, trên đường gặp Từ tiểu thư bị lạc thế nên đã dẫn cô ấy tới đây."
Từ Đại đã hiểu, "Thì ra là vậy."
Lâm Tẫn Nhiễm gật gật đầu, "Không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây."
Từ Tử Thiên mỉm cười, "Lâm tiểu thư, hẹn gặp lại."
Lâm Tẫn Nhiễm lạnh nhạt cong môi, cô quay người rời đi, có điều muốn ra khỏi đây thì phải đi ngang qua đám người Chu Chính Hiến, vì thế cô đành phải đi về phía đó, lúc lướt qua Hoắc lão phu nhân thì hơi khom lưng cúi chào.
Từ Tử Thiên và cha cô ta còn có Hoắc lão phu nhân đi cùng, xem ra là nhân vật rất quan trọng. Nghĩ như vậy Lâm Tẫn Nhiễm liền liếc nhìn Chu Chính Hiến, ánh mắt anh cũng dừng trên người cô, khẽ nhíu mày.
Lâm Tẫn Nhiễm không biết sắc mặt này của anh là có ý gì, cô không nghĩ nhiều, lập tức xoay người rời đi.
"Lâm Tẫn Nhiễm."
Lúc vừa về đến phòng thì cổ tay bất thình lình bị người khác nắm lấy.
Lâm Tẫn Nhiễm bị người phía sau kéo mạnh, theo quán tính lùi lại mấy bước, trực tiếp va vào một vòm n.g.ự.c rắn chắc.
Cô nhìn thoáng qua, tức giận quay đầu lại, "Chu Duy Ân?"
"Cô không vui." Chu Duy Ân bất ngờ nói ra một câu như vậy.
Lâm Tẫn Nhiễm nhíu mày, "Cái gì?"
"Tôi hỏi có phải cô không vui không?"
Vẻ mặt Lâm Tẫn Nhiễm rất m.ô.n.g lung, "Vì sao tôi lại không vui?"
Chu Duy Ân mím môi, ánh mắt đó dĩ nhiên là.... Cực kỳ đồng tình với cô, "Cô và cô gái kia đã gặp nhau mà, cô phải biết rồi chứ."
Lâm Tẫn Nhiễm, "Cô gái kia?"
"Chính là Từ Tử Thiên."
"Cô ấy làm sao, sao tôi thấy cô ấy lại không vui?"
Đầu tiên Chu Duy Ân hơi sửng sốt, tiếp theo rõ ràng rất buồn bực, "Chẳng lẽ cô không quan tâm? Cô thích Chu Chính Hiến như thế, ngay cả anh ta có vị hôn thê mà cô vẫn muốn ở bên cạnh anh ta sao?"
Lâm Tẫn Nhiễm ngẩn ra, "Đợi chút... Cậu nói, vị hôn thê?"
Chu Duy Ân, "Chính là Từ Tử Thiên, bà nội đã mưu tính cho cô ta và Chu Chính Hiến, ngày sinh tháng đẻ của hai người đó đều rất hợp, còn nói là một đôi trời đất tạo thành. Lâm Tẫn Nhiễm, tôi thấy anh ta hoàn toàn không để tâm đến cô, bằng không..."
"Trời đất tạo thành sao?" Lâm Tẫn Nhiễm đột nhiên bật cười thành tiếng, nụ cười của cô đã cắt ngang lời của Chu Duy Ân.
Chu Duy Ân, "Cô, cô không sao chứ?"