Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mặt Nạ Của Em - Chương 134

Cập nhật lúc: 2024-10-29 10:51:21
Lượt xem: 6

Cô tiểu Nghiên lập tức nghẹn ngào.

 

"Nhường đường một chút! Này, ông nói Lâm Tẫn Nhiễm ở đây, chị ấy đâu?!" Hai người thanh niên đầy tro bụi cách đó không xa chạy đến, bọn họ vội vàng chạy đến trường học, sau khi chứng kiến lúc trường sụp đổ, hai người đều cứng đờ.

 

Ngô Quý Đồng kinh ngạc nhìn về phía trước, "Chỗ này cũng sụp đổ... Chị ấy đâu rồi?"

 

"Cậu còn hỏi tôi, không phải việc tôi đang làm sao?!" Chu Duy Ân nắm chặt cổ áo Ngô Quý Đồng, hôm nay anh ta đến đây tìm Lâm Tẫn Nhiễm mà.

 

Ngô Quý Đồng hất tay anh ta, kéo anh ta đến bên cạnh một bạn nhỏ hỏi, "Bác sĩ Lâm đâu, bác sĩ Lâm đâu rồi? Có thấy không?"

 

Bạn nhỏ sợ đến nỗi choáng váng, nó kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Ngô Quý Đồng, "Bác sĩ Lâm bị giữ lại bên trong đó rồi."

 

"... Không thể nào."

 

Không chỉ Ngô Quý Đồng không tin, ngay cả Chu Duy Ân cũng không dám tin.

 

"Nói láo! Cô ấy có bao giờ ngu xuẩn như vậy đâu, động đất mà không biết chạy thoát sao?!" Mặc dù miệng nói như vậy nhưng anh ta vẫn điên cuồng chạy vào bên trong. Nhưng chỗ này đã là một mớ hỗn độn, không thấy tung tích của Lâm Tẫn Nhiễm đâu.

 

Bên ngoài xảy ra biến cố nghiêng trời lệch đất mà lúc này trong căn phòng đã sụp đổ, Lâm Tẫn Nhiễm vừa che chở Mẫn Mẫn, vừa che chở Tiểu Đồng, tự mình cảm nhận được sự sợ hãi của người bên cạnh.

 

"Anh đến đây làm gì, anh điên rồi à?!" Câu đầu tiên Lâm Tẫn Nhiễm mở miệng ra nói mang theo sự run rẩy, những lời vừa rồi không phải nói với hai đứa bé, mà là nói với người đàn ông dùng cơ thể mình bảo vệ cho bọn họ.

 

Vừa rồi lúc ngàn cân treo sợi tóc, anh đột nhiên lao đến ôm chặt lấy ba người, cũng bởi vì vậy mà bọn cô không bị mảng bê tông đập trúng.

 

"Anh còn chưa hỏi đột nhiên em chạy vào làm gì, không muốn sống nữa à?" Giọng nói nặng nề của Chu Chính Hiến vang vọng bên tai cô, có trời mới biết anh cảm thấy như thế nào khi thấy cô chạy vào trong này.

 

"Em đến để bảo vệ mấy đứa bé." Lâm Tẫn Nhiễm tự nhận mình không phải người tốt, nhưng mấy ngày nay tiếp xúc với nhau, cô không thể không quan tâm đến hai đứa bé này.

 

Thấy Tiểu Đồng vì tìm em gái mà dũng cảm chạy vào, cô nghĩ tới mình đã từng như thế, giờ phút ấy, cô chỉ có suy nghĩ phải đưa hai đứa bé này ra ngoài.

 

"Em bảo vệ mấy đứa bé," Chu Chính Hiến dừng một chút, "Cho nên anh phải tới để bảo vệ em."

 

Lâm Tẫn Nhiễm chua xót vô cùng, líu ríu nói, "Có phải anh ngốc rồi hay không?"

 

"Nhiễm Nhiễm, trong trận động lúc trước anh đã để lạc mất em, lúc này đây, em cảm thấy anh sẽ trơ mắt nhìn sao?" Chu Chính Hiến cúi đầu, dịu dàng nói, "Đừng sợ, chúng ta sẽ không sao đâu."

 

"Chị ơi, em sợ." Mặt Mẫn Mẫn đầy bụi bẩn, Tiểu Đồng đưa tay lau giúp con bé, nhưng mà càng lau lại càng bẩn hơn, "Đừng, đừng sợ, chị ở đây."

 

Tiểu Đồng cũng chỉ là cô bé mười hai, mười ba tuồi, Lâm Tẫn Nhiễm biết cô bé cũng rất sợ hãi, nhưng lúc này cô bé vẫn kiềm chế không khóc, ngược lại còn dỗ dành Mẫn Mẫn.

 

Hốc mắt cô dần đỏ lên, cô thấy được bản thân của nhiều năm trước trên người Tiểu Đồng. Khi đó, cô ngồi xuống đống đổ nát, khẽ nói với Nhuế Nhuế, sẽ có người đến cứu chúng ta, chúng ta sẽ không sao đâu...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mat-na-cua-em/chuong-134.html.]

 

"Nhiễm Nhiễm." Chu Chính Hiến đưa tay ôm cô, "Ngồi xuống trước đi, chúng ta cần giữ sức."

 

Anh biết rõ cô đang run rẩy, cô rõ ràng đã khủng hoảng tới cực điểm nhưng không để lộ ra dù chỉ một chút.

 

"Đừng sợ, anh ở đây." Chu Chính Hiến nhíu mày, "Tin anh, chúng ta sẽ ổn thôi, được không nào?"

 

Lâm Tẫn Nhiễm "Ừm" một tiếng, kéo hai đứa bé ngồi xuống, "Tiểu Đồng, Mẫn Mẫn, đợi lát nữa sẽ có người đến cứu chúng ta, hai đứa đừng lo lắng."

 

Dứt lời, cô ngước mắt lên nhìn anh, "Anh cũng ngồi xuống đi."

 

Gương mặt Chu Chính Hiến mất tự nhiên trong nháy mắt, sắc mặt Lâm Tẫn Nhiễm lập tức trầm xuống, "Anh làm sao vậy?"

 

"Không sao cả." Không gian nhỏ hẹp, Chu Chính Hiến trực tiếp ngồi xuống đối diện ba người, "Yên tâm, kêu thử xem, bên ngoài nhất định có người."

 

"Anh bị thương." Vừa rồi lúc anh che chở cho bọn họ, cô nghe thấy tiếng kêu đau đớn ngắn ngủi của anh, bây giờ nhìn sắc mặt anh, cô không nghi ngờ thì không được.

 

"Không sao cả, bị cái gì rơi trúng thôi." Chu Chính Hiến khẽ nói.

 

"Để em xem nào." Lâm Tẫn Nhiễm nói xong thì muốn đứng lên kiểm tra.

 

Chu Chính Hiến đè vài cô lại, "Bây giờ cũng không thể nhìn được, huống hồ anh thật sự không sao, điều chúng ta cần phải làm bây giờ là ra ngoài."

 

Cuối cùng, Chu Chính Hiến lại nói, "Nhiễm Nhiễm, em đừng sợ."

 

Không sợ?

 

Được, không sợ.

 

Lâm Tẫn Nhiễm nhắm mắt, ngược lại nhìn về hai bạn nhỏ, "Chúng ta cùng kêu nhé, để cho người khác biết chúng ta ở đây."

 

Tiểu Đồng liên tục gật đầu, "Giọng em lớn lắm!"

 

"Ừm, chúng ta cùng cố gắng."

 

---------------------------

 

Đã ba tiếng trôi qua, Chu Duy Ân và Ngô Quý Đồng vừa nghe được giọng của bọn họ liền gọi người đến giúp đỡ.

 

Tuy vị trí của Lâm Tẫn Nhiễm ở tầng dưới cùng, nhưng may mà lúc ấy bọn họ ở phía bên trái dãy phòng học, mà phòng học lại nghiêng về phía bên phải, cho nên mọi người đã nhanh chóng xác định được một vị trí có thể mở ra, từ khe hở này, Chu Duy Ân có thể nghe rõ tiếng của bọn họ hơn.

 

"Lâm Tẫn Nhiễm, cô không sao chứ?! Này! Có nghe được giọng tôi không?"

Loading...