Mạt Thế Hamster Giàu Chảy Mỡ - Chương 11.2
Cập nhật lúc: 2024-05-01 20:13:57
Lượt xem: 82
Cái miệng lớn như chậu m.á.u đầy răng nanh trắng xanh táp thẳng tới bọn họ, Lâm Mộng Phỉ trốn ở góc tường sợ choáng váng, ngay giây phút hai nam sinh nhắm mắt lại chờ đợi cái chết, hai tiếng *Rầm* đồng thời vang lên, m.á.u tang thi sền sệt hôi thối b.ắ.n lên mặt bọn họ.
Đầu hai con tang thi bị đập dính trên tường.
"Móa nó quá nguy hiểm, xuýt chút nữa không cứu kịp! ! !"
Tạ Quân vỗ vỗ ngực, sau đó giơ tay lên dùi cui sắt liền trở về trên tay hắn. Lưu Đại Sơn cùng những đàn em khác cũng dồn dập ra tay g.i.ế.c hết mấy con tang thi còn lại. Trong không gian của tiểu Ngũ Nhất còn mấy viên đá, chưa kịp lấy ra chọi thì tang thi đã bị người khác xử xong.
Ba sinh viên đại học triệt để xụi lơ trên mặt đất, vừa thoát khỏi cái c.h.ế.t cả đám không kềm được khóc lên.
"Đừng khóc, mau đứng dậy, nếu không tang thi lại bị mấy đứa gọi tới." Tạ Quân bình tĩnh bước đến nói, nhưng vẫn mềm lòng ném hai gói khăn giấy cho bọn họ lau m.á.u đen trên mặt.
Ba người dìu nhau đứng lên, kích động đến rơi nước mắt rối rít cảm ơn. Sau đó theo sát bước chân Tạ Quân, cùng nhau đi đến một căn nhà trệt tương đối an toàn.
Trò chuyện ngắn gọn, mọi người đối với lai lịch ba người hiểu biết đôi chút. Bọn họ đều là sinh viên đại học ở Vân Thành, trong đó cô gái là sinh viên năm nhất, còn hai cậu trai kia đều là đàn anh năm ba.
Nhìn ba người đều đói meo bụng rồi, Tạ Quân liền lấy ra ba gói mì ăn liền. Hai cậu trai không do dự xé bao bì bắt đầu gặm.
Lâm Mộng Phỉ như gặp phải tội ác tài trời, nhỏ giọng từ chối: "Không có nước nóng tôi nuốt không trôi."
Liêu Dũng vừa nghe, nghiêng đầu qua chỗ khác lạnh lùng mắng nhỏ "xạo chó". Trịnh Văn Tuấn ở bên cạnh lại không chịu nổi Lâm Mộng Phỉ trưng ra vẻ đáng thương, không khỏi nhìn về phía nhóm người Tạ Quân, ngập ngừng muốn nói.
Tạ Quân tức giận ném qua đi một chai nước khoáng. "Đã là lúc nào rồi mà còn chú ý như vậy! Nóng thì không có chỉ có lạnh!"
Tâm trạng vui vẻ vì vừa cứu người bị phá sạch, nhìn cái bao yếu ớt không phân biệt trường hợp, tất cả mọi người đều nhíu mày.
Tiểu lão đại của bọn họ còn không có như vậy đâu he! Đã tận thế rồi mà còn muốn làm thiên kim đại tiểu thư cái gì.
Dường như cảm nhận được tầm mắt khó chịu của mọi người, Lâm Mộng Phỉ cắn cắn môi, tủi thân muốn khóc lên. Ngoại trừ Trịnh Văn Tuấn ở một bên còn lo lắng vì cô, những người khác đều không còn gì để nói.
Tạ Quân khó chịu lườm một cái, quay đầu nhìn lão đại nhỏ của mình chưa bao giờ than khổ than mệt, nhất thời cảm thấy càng thêm đáng yêu. Lập tức lấy ra một hộp sữa bò, còn cố ý cắm luôn cả ống hút mới đưa qua.
"Tiểu... Thiếu gia, uống sữa tươi không?"
"?"
Tiểu Ngũ Nhất hơi ngạc nhiên nghe xưng hô mới lạ này, nhưng rất nhanh lực chú ý đã bị hộp sữa hấp dẫn, vui vẻ gật đầu, hai tay ôm hộp "chậc chậc chậc" mà hút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mat-the-hamster-giau-chay-mo/chuong-11-2.html.]
Đối đãi với đồ ăn trong tay, chăm chú lại nghiêm túc.
Nhóm người Lưu Đại Sơn không nhịn được nhìn sang, nhất thời cả mắt và tâm linh đều được gột rửa.
Lúc này, ba người Lâm Mộng Phỉ mới chú ý đến cậu thiếu niên xinh đẹp tinh xảo trong đội ngũ. Được rất nhiều thanh niên khỏe mạnh cao lớn bao quanh, chỉ yên tĩnh ngồi phía sau, nếu không nhìn kỹ thật sự sẽ không phát hiện ra.
Lâm Mộng Phỉ nhìn thiếu niên được che chở chu toàn, ánh mắt lóe lóe, cuối cùng cúi đầu cay đắng mà gặm mì, nhai nhai mì sống cứng ngắc làm ánh mắt cô nàng đỏ bừng.
Trịnh Văn Tuấn bên cạnh cũng không dám nói nhiều, chỉ có thể yên lặng mà vặn nắp chai nước khoáng đưa tới.
Liêu Dũng từ sớm đã ngấu nghiến gặm xong gói mì, một mẩu vụn cũng không chừa lại, gói gia vị cũng đổ luôn vào miệng.
Ăn no liền có thêm sức lực nói chuyện, Liêu Dũng ngẩng đầu nhìn Tạ Quân và Lưu Đại Sơn, hai mắt đỏ bừng "Bịch" một tiếng quỳ xuống đất, chân thành tha thiết mà cầu xin.
"Xin các anh đến Đại Học Vân Thành cứu bạn học của em với!"
Tất cả người bị thế trận này làm cho mơ hồ, nhưng nhóm Tạ Quân còn chưa phục hồi tinh thần lại trả lời, Lâm Mộng Phỉ đã kích động đứng lên đầu tiên, giọng nói the thé: "Mày điên rồi! Bây giờ trong trường đều là tang thi, chúng ta khó khăn lắm mới có thể chạy ra ngoài, tao có ngu mới đi tìm chết, muốn đi thì tự mình đi, đừng có lôi người khác xuống nước!" (Á à con điên này =__=)
Trịnh Văn Tuấn nghe lời này, bơi ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn khiếp nhược mà cúi đầu.
"Tôi và cái loại người lòng lang dạ sói như cô không giống nhau, vừa đẩy bạn cùng phòng vào đám tang thi còn có thể ngồi ở đây yên tâm thoái mà ăn đồ ăn!!!"
Liêu Dũng rống giận, lau nước mắt, quay đầu tiếp tục nhìn Tạ Quân và Lưu Đại Sơn, hắn đã nhìn thấy hai người có dị năng đặc thù vô cùng mạnh mẽ.
"Cầu xin các anh."
Liêu Dũng lần nữa cúi người, gập đầu xuống mặt đất lạnh lẽo.
***
Đại Học Vân Thành.
Võ Văn Vũ sắc mặt trắng bệch giơ ra hai tay, mạnh mẽ tạo ra một lồng bảo hộ bảo vệ cho các giáo viên và bạn học an toàn giữa bầy tang thi lít nha lít nhít.
Mồ hôi lạnh rơi như mưa, thấm ướt cả vạt áo.