Mạt Thế Hamster Giàu Chảy Mỡ - Chương 20.2
Cập nhật lúc: 2024-05-05 18:27:09
Lượt xem: 25
Nếu là tương lai thật sự giống như Mạnh Quang Diệu nói, vậy thế giới này thật sự sẽ chìm vào hắc ám, không nhìn thấy cuối, người bình thường cũng hoàn toàn không có đường sống.
Nhìn không ít học trò trong mắt đều phát ra trầm mặc cùng sợ hãi, Viên lão hiệu trưởng đứng ra, ổn định tinh thần bọn nhỏ. "Chớ bị kẻ xấu tẩy não, nhìn Tạ Quân, Đại Sơn và tiểu Vũ xem, các trò có sợ bọn họ không?"
Tiểu Ngũ Nhất cũng giơ hai tay, an ủi mọi người: "Ba ba tui từng nói, phải làm đứa trẻ tốt! Tui cũng là đứa trẻ tốt! Chuột ngoan sẽ không tùy tiện cắn người, cho nên mọi người đừng sợ, tui sẽ bảo vệ mọi người!"
Nghe lời nói đáng yêu này, bóng tối bao phủ trong lòng mọi người tán đi không ít, sau đó nhìn về phía Mạnh Quang Diệu, trong mắt phát ra một tia kiên định cùng căm hận.
Người tốt sẽ nhiều hơn người xấu.
Tạ Quân cũng há mồm phụ họa, giơ tay lại cho Mạnh Quang Diệu một quyền, "Ông già nhà tao cũng dạy tao phải làm người tốt! Cho nên đánh loại người như mày không cần bàn cãi!"
Cuối cùng, mọi người cùng nhau thương lượng xử trí Mạnh Quang Diệu như thế nào, cả đám đều nhất trí trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t thì lợi cho hắn quá rồi, căn bản khó tiêu mối hận trong lòng.
Ngay lúc này, Lưu Đại Sơn đứng dậy, lạnh lùng căm hận mà nhìn Mạnh Quang Diệu vẫn c.h.ế.t không hối cải cười nham nhở, người thành thật chất phát như hắn cũng phải sinh ra ý nghĩ ác độc.
"Để cho tôi tới đi, tôi có biện pháp làm cho hắn hối hận vì đã sinh ra trên đời này."
Nói xong, Lưu Đại Sơn không biết từ đâu lấy ra một cái d.a.o cạo, ở trên một khúc gỗ nhỏ luyện tập, trực tiếp bào ra một miếng gỗ mỏng như cánh ve, có thể nhìn xuyên thấu.
"Tuyệt kỹ ông già nhà tôi truyền xuống."
"Tôi vẫn chưa thử thẻo người đâu."
Mọi người: "..." Người đàng hoàng khi bị chọc giận quả nhiên rất đáng sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mat-the-hamster-giau-chay-mo/chuong-20-2.html.]
Lúc này Khang Khang cũng khôi phục như cũ, tựa hồ nghe thấy Lưu Đại Sơn nói, không để ý vết thương trên người liền đi về phía hắn, kéo kéo góc áo, tràn đầy hận thù nhìn Mạnh Quang Dũng. "Anh ơi, cho em theo với."
Khang Khang nói xong, Na Na và hai đứa nhóc còn lại cũng hằm hằm bước tới.
Thao Thao đang nằm trong lòng Viên lão hiệu trưởng cũng cựa quậy muốn tham gia.
Viên lão hiệu trưởng vốn còn muốn tư vấn tâm lý cho mấy đứa nhỏ, nhưng nhìn tình huống trước mắt, tựa hồ không có gì hả dạ hơn là tự tay đ.â.m c.h.ế.t kẻ thù. Bây giờ đã là tận thế, chính Mạnh Quang Diệu cũng tự nói ra câu thắng làm vua thua làm giặc, vậy ai còn kiêng kỵ luật pháp gì nữa.
Còn chưa nói tới tội của tên này đáng c.h.ế.t ngàn lần.
Bầm thây vạn đoạn cũng không quá đáng.
Nghĩ như thế, Viên lão hiệu trưởng giao Thao Thao cho Lưu Đại Sơn bế. Lưu Đại Sơn một bên vừa ôm Thao Thao vừa mang theo mấy đứa nhỏ ra ngoài, Tạ Quân thì lôi Mạnh Quang Diệu, cả đám đi ra phía sau núi.
Những người khác muốn xem cũng đi theo.
Cuối cùng, tiếng kêu la thảm thiết hối hận xin tha vang vọng khắp bầu trời sau núi, tạ tội cho tất cả những người vô tội c.h.ế.t thảm nơi đây.
Xử trí xong Mạnh Quang Diệu, mọi người đều trở về.
Viên lão hiệu trưởng lớn tuổi và các nữ sinh không cùng đi xem náo nhiệt, bất quá nghe tiếng hét thảm vừa rồi cũng có thể tưởng ra tượng hình ảnh có bao nhiêu m.á.u me. Bọn họ còn định xem mấy đứa nhỏ có bị dọa hay không, kết quả từng đứa đều an bình ngủ thiếp đi trong lòng đám người lớn.
Hận thù tích tụ giữa chân mày tản đi, ở trong lòng n.g.ự.c của mọi người say sưa an giấc, thoát khỏi được bóng tối tội ác, chúng nó lại là những đứa trẻ hồn nhiên ngây thơ, không buồn không lo.