Mạt Thế Hamster Giàu Chảy Mỡ - Chương 20.3
Cập nhật lúc: 2024-05-05 18:27:18
Lượt xem: 64
Viên lão hiệu trưởng vui mừng cười cười, viền mắt ẩm ướt, không nhịn được ôn nhu sờ sờ đầu bọn nhỏ.
Ngược lại mấy nam sinh viên bình thường đi theo hóng hớt sắc mặt lại trắng bệch, bước chân bay bổng. Một thanh niên mẻ mặt đưa đám đến bên cạnh Viên lão hiệu trưởng. "Hiệu trưởng ơi, ông có thể tư vấn tâm lý cho con không? Nếu không tối nay con nhất định sẽ gặp ác mộng."
"..."
Viên lão hiệu trưởng nhìn cậu học trò trước mắt, ghét bỏ sâu đậm nói: "Lúc trước tìm cách trốn học đường phòng tắm, lá gan không phải rất lớn sao?"
Nam sinh bị hiệu trưởng ghim QAQ: "..." Con sai rồi.
Tiểu Ngũ Nhất cũng vừa đi theo vây xem, tuy rằng hình ảnh có chút m.á.u me, nhưng chỉ cần nghĩ lại chuyện Mạnh Quang Diệu đã làm, cậu lại không còn cảm thấy sợ hãi. Cậu dựng lên hai ngón tay nhỏ đáng yêu, hưng phấn chia sẻ với lão hiệu trưởng: "Ông hiệu trưởng ơi, Đại Sơn rất là lợi hại luôn, con đếm được tổng cộng gọt 2300 nhát tên xấu xa đó mới c.h.ế.t ạ, con không có đếm sai đâu!"
Lưu Đại Sơn ngượng ngùng sờ mũi một cái, khiêm tốn nói: "Cũng được."
Nhóm người Viên lão hiệu trưởng: "..."
Trải qua chuyện của Mạnh Quang Diệu, hành trình của mọi người bị trì hoãn, nhìn sắc trời đã tối lại, mọi người không thể không ở lại trường học qua đêm.
Bởi vì Mạnh Quang Diệu đã tiêu diệt sạch sẽ tang thi trong thôn, đêm nay trải qua rất an bình. Mọi người tỉ mỉ ở trong trường lục soát, phát hiện vật tư của thôn trang dưới chân núi đều được gom hết về đây, một ít nông cụ bình thường trong nhà cũng không bỏ sót.
Kể cả tinh hạch mà Mạnh Quang Diệu góp được, toàn bộ trở thành của hời cho nhóm Ngũ Nhất. Nhưng nhiều đồ như vậy mọi người cũng không thể chuyển đi, chỉ có thể đưa mắt nhìn về phía Ngũ Nhất, sau đó giả vờ giả vịt than thở.
"Tiếc quá, nhiều đồ tốt như vậy nhưng không thể mang đi hết được!"
Tiểu Ngũ Nhất nhìn đống hạt giống và nông cụ này nọ, nhớ đến mấy thửa ruộng tốt trong không gian, không nhịn được xoa xoa hai má, sau đó ôm ba lô dâu tây của mình chớp chớp mắt nói với mọi người: "Ừm... Vậy để tui thử bỏ vào ba lô xem có đựng hết hay không he."
"Ừa, thử xem."
Sau đó, mọi người liền trơ mắt nhìn một cái máy tuốt lúa khổng lồ bị ba lô dâu tây nuốt mất tiêu.
"Cái ba lô này vậy mà có thể đựng nhiều ghê!" tiểu Ngũ Nhất ôm ba lô bảo bảo, đầy mặt nghiêm túc nhưng trong lòng chột dạ mà len lén quan sát mọi người.
Mọi người đồng loạt giả vờ kinh ngạc vỗ tay.
"Oa, ba lô dâu tây quá lợi hại!"
Bé chuột thấy mọi người không hề phát hiện, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, còn liếc nhón Tạ Quân như tự hào lắm. "Thấy chưa, bảo bảo vẫn không có bị lộ nha!" sau đó tiếp tục nhét đồ vào ba lô dâu tây.
Tạ Quân và nhóm đàn em: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mat-the-hamster-giau-chay-mo/chuong-20-3.html.]
Ừa, tiểu lão đại vui vẻ là được rồi.
Nhóm người khác: "..."
Ừa, chúng tui đều là diễn viên chuyên nghiệp.
*
Buổi tối trước khi ngủ, Tạ Quân phụ trách gác đêm nhớ tới chuyện kỳ lạ ban ngày, đem chuyện này nói với Viên lãi hiệu trưởng vẫn chưa ngủ.
"Lúc đó dị năng của con và Đại Sơn đều bị giam lại, chỉ có Khang Khang không bị ảnh hưởng, bị trói mà vẫn có thể phát động dị năng."
Viên lão hiệu trưởng cẩn thận suy nghĩ một lát, nhìn Khang Khang đang ngủ say cùng với mấy đứa trẻ khác, đầy mắt hiền hòa mà từ từ mở miệng nói: "Ông nghĩ đây là đặc thù của dị năng hệ tinh thần, Mạnh Quang Diệu là biến dị của dị năng hệ không gian, có thể trói buộc thân thể tất cả mọi người, nhưng lại không trói được tinh thần lực dị năng giả hệ tinh thần. Giống như một câu nói rất hay, ngươi có thể trói buộc thân thể của ta, nhưng lại không thể giam cầm tinh thần đấu tranh của ta"
Tạ Quân lập tức thông suốt, sau đó nhìn tiểu Ngũ Nhất đang say ngủ, nhỏ giọng nói: "Thật ra còn có một chuyện..."
Viên lão hiệu trưởng nghe xong, cũng không nhịn được kinh ngạc, liếc nhìn tiểu Ngũ Nhất ngoan ngoãn ngủ yên, suy tư một lát, suy đoán nói: "Có phải là sự áp chế giữa các dị năng giả? Đều là dị năng hệ không gian, nếu Ngũ Nhất nắm giữ năng lực cao cấp hơn, thì các loại biến dị của hệ khống gian khác sẽ không có tác dụng đối với nhóc ấy?"
Vì kiểm tra khả năng này, Tạ Quân rón rén đi tới, nhẹ nhàng đánh thức Võ Văn Vũ có biến dị hệ không gian, nó đơn giản mọi chuyện cho cô.
Võ Văn Vũ vừa nghe, nhất thời cũng nổi lên lòng hiếu kỳ, lập tức cùng phối hợp thả ra lồng phòng ngự bao phủ trên người mình, Tạ Quân quay người đi gọi Ngũ Nhất từ trong giấc mộng tỉnh lại.
Tiểu thiếu niên vị quấy rầy mộng đẹp ngồi dậy, vẻ mặt không vui mà bĩu môi, hai mắt đều không mở ra nổi, giọng nói mềm mại rầm rì: "Làm gì vậy ạ, bảo bảo buồn ngủ lắm!"
Võ Văn Vũ nhanh chóng mở miệng nói trước khi tiểu thiếu niên nằm xuống lần nữa.
"Tiểu Ngũ Nhất, ở đây có kẹo nà!"
"!"
Vừa nghe có kẹo, tiểu Ngũ Nhất lập tức dụi dụi mắt, bò lên đi đến bên Võ Văn Vũ, xung quanh tối đen làm cậu không nhận ra có gì kỳ lạ, trực tiếp đi xuyên qua lồng phòng ngự của cô.
Lồng phòng ngự đối với cậu, giống như là không khí.
Tiểu Ngũ Nhất lấy được kẹo, lập tức lon ton chạy trở về đi ngủ, "Ngủ ngon nha tiểu Vũ!"
Nhìn tiểu Ngũ Nhất ngủ ngoan như một đứa trẻ, những người lúc này còn chưa ngủ đều không kiềm chế được kinh ngạc trong lòng.
Tiểu lão đại quá lợi hại!