Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mạt Thế Hamster Giàu Chảy Mỡ - Chương 3.1

Cập nhật lúc: 2024-05-01 18:20:59
Lượt xem: 97

Vì muốn hớt tay trên cảnh sát, Ninh Phong và Đoạn Ôn Du ở Hawaii, cùng đám người Võ Văn Kỳ, Tiêu Nghiên đang ở nhà chuẩn bị khởi hành đến Mạc Hà.

Mọi người chia nhau hành động, khi đến nơi lại hội hợp. Ở đây Nhiếp Tiêu cũng bắt đầu chuẩn bị tạm biệt với bé chuột nhà mình.

Nhóc này đang ngồi xổm bên cạnh vali nhìn Nhiếp Tiêu thu thập hành lý, đôi mắt nhỏ rũ xuống tràn đầy oan ức và tiếc nuối, như một cây bắp cải thiếu nước ủ rũ héo úa.

Nhưng mà việc này ai cũng đều khó chịu, một giây trước còn tràn đầy phấn khởi vì có thể cùng ba đi làm nhiệm vụ, có thể nhìn thấy tư thế hiên ngang oai hùng của ba ba, nhưng một giây sau lại vì thời tiết mà phải ở lại, còn phải chia cách với baba.

Nghĩ lại mà đau lòng.

Bé chuột không nhịn được đánh giá vóc người cao to của Nhiếp Tiêu, lại nhìn cơ thể bé xíu chỉ bằng lòng bàn tay của mình, trong lòng lại dâng lên một nỗi đau thương khổ sở.

Nếu có thể biến thành thú hai chân như ba ba thì thật là tốt nha chít.

Nhiếp Tiêu cách xa xa cũng có thể cảm giác được nỗi ai oán như sắp hóa thành thực thể, nhìn một mãnh không gian nhỏ sắp chuyển mưa đến nơi bỗng cảm thấy đau lòng.

Tạm thời gác lại mọi chuyện, ngồi xổm xuống xòe ra lòng bàn tay để nhóc chuột bò lên. Cơ thể toàn là thịt an vị xong liền nằm bẹp xuống như một cái bánh chuột.

Giống như bị xì hết sức sống, nằm xuống rồi không muốn đứng lên nữa.

"khó chịu vậy sao? Nhiệm vụ lần này rất đơn giản, ba ba bảo đảm trong một tuần sẽ về, trong một tuần này con ngủ nhiều thêm vài giấc là sẽ qua nhanh thôi." Nhiếp Tiêu không nhịn được lấy ngón tay chọt chọt túi dự trữ bên quai hàm và cái m.ô.n.g tròn của nhóc con.

"Chít chi!~" quá lâu QAQ

Thấy tiểu tử không hề bị lay động, Nhiếp Tiêu nắm hai móng vuốt nhỏ, muốn thử xem bé chuột có chịu đứng thẳng không. Nhưng vừa mới buông tay bánh chuột vẫn hoàn là bánh chuột.

Nhiếp Tiêu: = =

Cuối cùng, Nhiếp Tiêu chỉ có thể sử dụng đòn sát thủ, từ trong túi đồ ăn vặt móc ra một quả dâu tây sấy khô - món nhóc con yêu nhất.

Đặt ở trước mũi ngửi một cái, sau 3 giây đứng hình, bé chuột nào đó đã ôm quả dâu không buông tay.

"Haiz tình cảm không nỡ rời xa ba ba cũng chỉ bằng một quả dâu tây thôi sao..." Nhiếp Tiêu cố ý kéo dài âm cuối, làm cho bé chuột xấu hổ ánh mắt lúng liếng.

"Chít!"

Ba ba là tốt nhất, nhưng dâu tây cũng không thể phụ lòng.

Nhiếp Tiêu cuối cùng cũng không đùa quá trớn, xoa xoa trán bé chuột, nhẹ nhàng nói: "Ngoan, chờ ba ba trở về, ba ba sẽ cho con hai quả dâu tây chịu không?"

Bé chuột nhìn Nhiếp Tiêu chăm chú, cuối cùng chậm rãi gật gật đầu.

"Chít!" Vậy ba phải nhanh nhanh về với bảo bảo nha!

"Ngoan."

Nhiếp Tiêu nhanh chóng thu dọn đồ đạc xuất phát, mà trong phòng, hắn cũng vì bé chuột chuẩn bị đầy đủ máy thức ăn và nước uống tự động, đồ chơi, dụng cụ sinh hoạt, có thể trãi qua mấy tháng cũng không có vấn đề gì.

Dầu gì cũng có nhóm người giúp việc có thể hỗ trợ chăm sóc cho bé, mặc dù ý thức lãnh thổ của nhóc rất cao, không thích người lạ vào phòng của mình.

Trong phòng có lắp camera giám sát, Nhiếp Tiêu có thể theo dõi sinh hoạt hằng ngày của nhóc, còn có thể thông qua máy tính gọi video trò chuyện.

Nhiếp Tiêu khom lưng đem màn hình máy tính  đặt ở nơi nhóc có thể đụng tới, kết nối với nguồn điện, cuối cùng sờ cả người bé chuột đầy thịt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mat-the-hamster-giau-chay-mo/chuong-3-1.html.]

"Ba ba đi nhé."

"Chít!" Bái bai baba, ba ba đi nhanh nhanh về nhé.

Bé chuột cẩn thận đứng trên tủ đầu giường, đầy mắt quyến luyến nhìn theo Nhiếp Tiêu. Một móng vuốt ôm dâu tây, một móng vuốt liều mạng mà hướng Nhiếp Tiêu vung vung.

Nhiếp Tiêu cũng cười phất phất tay, sau đó quay người đóng cửa phòng ngủ lại.

Nhưng chưa đi hai bước, Nhiếp Tiêu lại đột nhiên dừng lại, tay thuần thục móc từ trong túi áo và trong túi balo trên tay, đúng như dự đoán đào ra được một viên thịt đang giả chết.

Trong n.g.ự.c còn ôm một quả dâu tây khô.

Nhiếp Tiêu: == biết ngay mà!

Bé Ngũ Nhất: QAQ

Nhiếp Tiêu cầm lấy tên nhóc âm mưu bám đuôi thất bại mang về phòng, đặt bé lên cửa sổ cách xa cửa phòng ngủ.

"Con ở nhà ngoan, không thể đi cùng được."

"Chít chi."

Công cuộc bám đuôi bị vỡ kế hoạch, đối mặt với Nhiếp Tiêu đã có đề phòng, bé chuột không có cơ hội thứ hai để đi theo chỉ có thể trơ mắt mà nhìn hắn đóng cửa rời đi, sau đó ưu thương khổ sở mà cúi đầu gặm một ngụm dâu tây sấy.

! ! !

Chua chua ngọt ngọt ngon thật nha! ! !

Bé chuột hạnh phúc mà nheo lại đôi mắt nhỏ, nhưng rất nhanh đã nghe tiếng động cơ ô tô ngoài sân, dâu tây sấy cũng ăn không vào nữa.

Phía trên thảm nhung được trãi trước cửa sổ, kính thủy tinh phản chiếu ra một thân ảnh nho nhỏ. Bé hamster nhỏ xíu đang cố gắng chống hai móng vuốt nhỏ lên cửa kính để nhìn theo chiếc xe dần dần đi xa.

Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng xe nữa, bé chuột lập tức như quả bóng xì hơi, buồn bả ỉu xìu nằm nhoài trên thảm, móng vuốt nhỏ chọt chọt quả dâu sấy khô bên cạnh, trong mắt tràn đầy cô đơn.

Ngày đầu tiên ba ba không ở nhà, thật nhớ ba.

Trên xe, tài xế lái xe đưa Nhiếp Tiêu đến sân bay. Nhiếp Tiêu lấy điện thoại di động cùng mấy vị đồng đội hàn huyên vài câu rồi để điện thoại xuống, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy trong lòng bàn tay thật trống rỗng.

Không có "bảo bối làm ấm tay", đột nhiên có chút không quen.

Nghĩ nghĩ, Nhiếp Tiêu lại mở điện thoại di động.

Ngay sau đó một màn hình máy tính đặt trên cửa sổ trong phòng ngủ sáng lên, bé chuột vui mừng kêu một tiếng chạy tới, ngoan ngoãn ngồi xổm phía trước.

Nhìn mặt Nhiếp Tiêu, đầy mắt vui mừng.

Nhiếp Tiêu mỉm cười không nói, ánh mắt ôn nhu, cách màn hình cùng bé chuột đùa giỡn cho đến 15 phút trước giờ cất cánh.

"Ba ba rất nhanh sẽ trở về!"

"Chít!"

***

 

Loading...