Mạt Thế Hamster Giàu Chảy Mỡ - Chương 5.1
Cập nhật lúc: 2024-05-01 18:27:06
Lượt xem: 51
Mạc Hà, mười giờ đêm.
Đường phố bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng vang lên tiếng còi xe cảnh sát, xen lẫn trong đó cả tiếng xe cứu thương inh ỏi làm cho màn đêm vốn yên tĩnh trở nên ồn ào.
Ba người nhóm Nhiếp Tiêu chân trước vừa về đến khách sạn, chân sau Đoạn Ôn Du đã gọi điện thoại tới.
Đoạn Ôn Du lời ít ý nhiều đi thẳng vào vấn đề, đem thông tin tra được gửi qua cho Nhiếp Tiêu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Lão đại, tôi mới tìm thấy ảnh của con cá kia, nhưng nhìn ngộ lắm. Tôi nghi hắn có thể bị nhiễm virus lạ nào đó."
Nhiếp Tiêu lập tức ấn vào file Đoạn Ôn Du gửi tới, trong bức ảnh vốn là một người bình thường lại trở nên thật ghê tởm đáng sợ đập vào mắt.
Võ Văn Kỳ đỡ Tiêu Nghiên sắc mặt tái mét ngồi xuống ghế sa lon, lấy chăn mỏng cho cô đắp xong mới nhìn về phía Nhiếp Tiêu. Vừa nhìn liền thấy mặt hắn trở nên nghiêm túc không khỏi cũng đề cao cảnh giác.
"Lão đại, sao vậy?"
"Các cậu nhìn thử đi, xem đây là cái gì. "
Nhiếp Tiêu nhíu mày xoay màn hình lại, đưa bức ảnh đến trước mặt hai người. Võ Văn Kỳ và Tiêu Nghiên vừa nhìn thấy nội dung bức ảnh cũng hít một hơi khí lạnh.
Mục tiêu mà bọn họ cần g.i.ế.c đã hoàn toàn biến dạng.
Đôi đồng tử vẩn đục, trong miệng toàn răng nanh chảy xuống nước mũ xanh vàng. Một người nguyên bản bình thường đã biến dạng trở nên vô cùng khủng bố, y như xác c.h.ế.t đang thối rữa biết đi, nó đứng giữa vùng tuyết bị m.á.u nhộm đỏ, xung quanh là các đoạn chân tay đứt lìa.
Làm người ta sởn cả tóc gáy buồn nôn, sau lưng ớn lạnh.
Điện thoại vẫn chưa cúp, giọng Đoạn Ôn Du từ bên kia truyền tới: "Đây là ảnh của một nạn nhân chụp lại, thời gian hiển thị là hồi chiều hôm nay."
"Chúng tôi biết vụ này."
Võ Văn Kỳ xen vào nói, nhớ lại hiện trường các đoạn tay chân y như bị dã thú cắn xé, thêm cả tiếng hét của bên cảnh sát, trong lòng nổi lên một ý tưởng khó tin, cổ họng khô rát. "Tụi tôi vừa mới từ hiện trường trở về. "
Tay chân Tiêu Nghiên lạnh băng, đôi môi đã bắt đầu trắng bệch, nhìn bức ảnh một lát liền nói ra suy nghĩ trong lòng Võ Văn Kỳ.
"Giống như tang thi."
Tang thi, người có xem phim điện ảnh đều biết đó là cái quỷ gì.
Xác c.h.ế.t di động.
Nghe được lời này, Đoạn Ôn Du đang ngồi trong phòng bệnh ấm áp cảm thấy ớn lạnh từ dưới chân lan lên đỉnh đầu.
Hắn không cảm thấy buồn cười, ngồi thẳng lưng bắt đầu gõ bàn phím tành tạch.
"Tôi điều tra thử."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mat-the-hamster-giau-chay-mo/chuong-5-1.html.]
Tiêu Nghiên đột nhiên nghĩ tới một chuyện, không chờ Đoạn Ôn Du điều tra xong đã đẩy Võ Văn Kỳ ra, chống thân thể lảo đảo chạy vào phòng, đem cửa khóa chặt.
Âm thanh đột ngột vang lên làm mọi người bất ngờ.
Võ Văn Kỳ phản ứng đầu tiên lo lắng đuổi theo, đập của la lớn: "A Nghiên em làm gì vậy? Mở cửa nhanh, đừng có suy nghĩ lung tung, tang thi cái gì, mau mở cửa ra anh đưa em đến bệnh viện!"
Tiêu Nghiên ở trong phòng gần như mất hết sức lực, theo vách tường trượt xuống đất. Cô có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể dần lạnh đi, tất cả sức lực còn lại đều dùng để tự nhốt mình vào phòng.
Tiêu Nghiên nhìn ngón tay lạnh lẽo của mình trở nên xanh tím, lắc đầu nói: "Đừng lo cho em."
Ninh Phong bị sốt mơ màng, chỉ đứt quãng nghe được mọi người nói chuyện nhưng vẫn cảm thấy đã có chuyện xảy ra, nghe tiếng gào của Võ Văn Kỳ bên kia điện thoại muốn ngồi dậy, mặt mày lo lắng hỏi: "Anh Đoàn, chị Nghiên có chuyện gì vậy?"
"Cậu lo chi chính mình trước đi, mau nằm đàng hoàng!"
Đoạn Ôn Du nhìn Ninh Phong loạng choạng, hai má đỏ bừng liền dẹp máy tính qua một bên đứng lên đỡ cậu, lúc này mới bị nhiệt độ trong lòng bàn tay làm kinh ngạc.
"Sao còn nóng hơn vừa nãy nữa vậy."
Nhiếp Tiêu nghe động tĩnh bên phía Đoạn Ôn Du sắc mặt càng tệ hơn, kết nối điện thoại qua tai nghe đoàn đội, cau mày hỏi: "Ôn Du, Ninh Phong cũng ngã bệnh sao?"
"Ừm, trước khi đăng ký đột nhiên phát sốt, nếu không đã lên máy bay rồi. Hiện tại tụi tôi đang ở phòng y tế trong sân bay truyền nước biển, gần hết chai rồi mà vẫn không hạ sốt. "
Đoạn Ôn Du vừa trả lời vừa đỡ Ninh Phong nằm xuống, giơ tay vén mớ tóc lù xù trên trán cậu ra sau, sau đó lấy rượu làm hạ sốt vật lý cho cậu, khóe miệng bình thường luôn nhếch lên nay lại mím thành một đường thẳng tắp.
Võ Văn Kỳ nghe câu trả lời của Đoạn Ôn Du bàn tay đang gõ cửa ngừng lại, khó chịu văng tục một câu. "Mẹ nó, gặp quỷ mà. Bình thường không có chuyện gì, hôm nay tự nhiên lại rụng hai người!"
"A nghiên, em trả lời đi!"
Một cơn gió lạnh thổi qua tâm trạng ba người đàn ông còn khỏe mạnh, cảm giác nguy hiểm treo lơ lửng trong lòng làm bọn họ càng nôn nóng lo âu.
Đối với suy đoán về tang thi của bọn họ không phải không có căn cứ.
Trực giác nhạy cảm của dã thú đối với sự nguy hiểm đã vô số lần giúp bọn họ bước ra từ cõi chết, xưa nay chưa hề có sai lầm.
Có điều suy đoán lần này quá phi lý, bọn họ không muốn tin, cũng không dám tin.
Nhưng rất nhanh, suy đoán của bọn họ đã được chứng minh.
Nơi chân trời đột nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn làm tất cả mọi người giật mình, dư chấn làm cho họ cảm thấy cả mặt đất dưới chân cũng rung lên.
Nhiếp Tiêu nhìn lên bầu trời đêm xa xa ngoài cửa sổ, hai ba bước tiến đến bật mở tivi đang phát sóng một tin tức khẩn cấp.
Tiếng nữ phát thanh viên từ bên trong vang lên.