Mạt Thế Hamster Giàu Chảy Mỡ - Chương 50.2
Cập nhật lúc: 2024-05-15 13:37:25
Lượt xem: 32
Cuối cùng, mọi người khó khăn tiêu hóa xong cái thông tin khổng lồ này, nhìn lại mới cảm thấy nhóc quỷ con này đáng ăn đòn.
Tiểu Ngũ Nhất lúc này cũng nghe rõ, đau lòng ôm lấy hổ lớn, tựa hồ cũng sắp rơi nước mắt.
"Làm sao Tướng Quân mới có thể khôi phục ký ức vậy? Phải quên đi người quan trọng thì sẽ rất đau khổ nha!"
Nhiếp Tiêu nhìn nhóc con nhà mình đau lòng, trong lòng cũng khó chịu mà tiến lên, xoa xoa đầu bảo bối của mình an ủi. "Cục cưng ngoan, đừng khóc."
Hổ lớn cũng cọ cọ lòng bàn tay cậu, xoa xoa trấn an.
Mạc Diệp nhìn hai chiếc răng nanh nhỏ đánh yêu của Sislow, trong mắt nhất thời cũng tràn đầy phức tạp.
Thanh lọc ký ức... Chuyện này quả thật so với chỉ hút m.á.u trong truyền thuyết còn đáng sợ hơn.
Bị Mạc Diệp cùng mọi người nhìn chăm chú như thế, Sislow lập tức hoảng lên, vội vã mở miệng tự bào chữa cho mình, nắm c.h.ặ.t t.a.y Mạc Diệp, gấp gáp đến độ sắp khóc đến nơi.
"Tui không có thật sự tiêu diệt ký ức của Tướng Quân, lúc đó chỉ muốn đùa giỡn ngài ấy một chút, để ngài ấy tạm thời có được vài tháng 'tân sinh'!!! Tính tính thời gian thì cũng chỉ cần mấy ngày nữa là có thể khôi phục trí nhớ! hu hu hu tui biết lỗi rồi!"
"Sau này sẽ không bao giờ cắn người lung tung nữa!"
Đại lão hổ lúc này cũng nghe rõ ngọn nguồn, nhất thời tức đến nhe răng, nhấc móng hổ lên mài soàn soạt trên đất.
Sislow sợ đến mức tự bao mình lại thành một quả cầu, hai mắt rưng rưng.
"Hu hu xin lỗi QAQ."
Tất cả mọi người: "..." Hóa ra khiến người khác mất trí nhớ còn có thể khống chế thời gian, trâu bò.
Tiểu Ngũ Nhất biết còn có thể cứu, lập tức nín khóc mỉm cười, ôm lấy đầu hổ của Tướng Quân xoa xoa. "Quá tốt rồi, Tướng Quân rất nhanh sẽ có thể nhớ lại, chưa quên thật sự là quá tốt rồi!!!"
Bị thiếu niên xoa xoa, hổ lớn sung sướng nheo mắt lại, ngoan ngoãn cọ cọ lòng bàn tay cậu.
Nhiếp Tiêu nhìn bộ dáng vui vẻ của tiểu Ngũ Nhất và hổ lớn cũng mỉm cười. Chờ lúc ký ức của Tướng Quân hoàn toàn khôi phục, thân thế của nhóc con nhà hắn cũng sẽ rõ ràng.
Sislow ở một bên nhìn hình ảnh ngọt ngào như 'một nhà ba người', sửng sốt trong chốc lát, sau đó nhớ tới hình người của hổ lớn, nước mắt lập tức dâng trào, khóc đến cả khuôn mặt nhỏ đều đỏ bừng.
Nhóc dám cam đoan, chờ con hổ này khôi phục ký ức, nhóc phỏng chừng sẽ bị dạy dỗ một trận tàn nhẫn luôn QAQ.
Đoạn trải nghiệm này, bảo đảm sẽ là đoạn lịch sử đen tối mà người đàn ông đó muốn xóa bằng sạch.
Khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, sau đó lập tức nhào vào lòng Mạc Diệp, bám chặt áo cậu tìm kiếm sự chở che và an ủi.
Mạc Diệp nhìn nhóc quỷ hút m.á.u nhỏ này tựa hồ thật sự đã nhận sai, lòng cũng mềm ra, sờ sờ đầu Sislow nói: "Sau này không được dùng năng lực này lung tung nữa nha, đùa như vậy không hề vui chút nào đâu."
"Dạ."
Đã tỉnh ngộ từ tận đáy lòng.
***
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mat-the-hamster-giau-chay-mo/chuong-50-2.html.]
Ban đêm.
Cả đoàn người trực tiếp nghỉ ngơi trên tàu.
Ngoài khúc nhạc dạo ngắn của hổ lớn và Sislow lúc sáng, mọi người cẩn thận chuẩn bị mọi thứ để hôm sau vượt biển, chỉ chờ mặt trời mọc là có thể giương buồm ra khơi.
Ban ngày Bousel và Sislow đã biết thân phận của nhau, nên buổi tối lập tức mượn cớ để cùng ngủ chung một phòng.
Mỹ danh là nói củng cố quan hệ hữu nghị giữa hai tộc.
Đối với việc này, ngoài Khương Thù và Mạc Diệp có chút khó chịu ra, những người khác hoàn toàn không thèm để ý loại chuyện vặt vãnh này.
Trăng sáng treo giữa trời, trong căn phòng tối đen trên tàu. Sislow và Bousel ngồi trên giường mắt to trừng mắt nhỏ, hai người đang giao tiếp thông qua sóng âm mà người thường không nghe thấy được.
Quan hệ giữa tộc Nhân Ngư và Huyết tộc tốt nhất trong toàn tinh tế, bởi vì hai tộc chủ yếu đều dùng âm thanh làm vũ khí.
Bousel nhìn đứa nhóc trước mắt, không kiềm chế được tò mò hỏi: "Bây giờ nhóc vẫn chưa trưởng thành đúng không, tại sao lại chạy tới Trái Đất một mình? Không có người lớn đi cùng sao?"
"Còn nữa, giữa nhóc và Tướng Quân là có chuyện gì? Tướng Quân chính là người của Nemo Vương tộc đúng không?"
Sislow nhìn người cá trưởng thành trước mặt, cũng biết không che giấu nổi nên chột dạ khai ra tất cả, ngón tay nho nhỏ quắn quéo vào nhau.
"Thật ra thì... Tui cãi nhau với cha mẹ nên lén trốn trong phi thuyền của hai anh trai người Tượng tộc chạy ra ngoài."
Bousel nghẹn lời không biết nói gì. "Cho nên nhóc đây là... Bỏ nhà đi bụi? Con nít con nôi mà lá gan lớn gớm, người nhà của nhóc chắc là sắp điên lên rồi?!"
Sislow lúc này cũng đã hơi áy náy xấu hổ, ngại ngùng kéo áo choàng che mặt nhỏ của mình lại, đáng thương nói: "Hiện tại tui muốn tìm hai anh Phong Đao để họ đưa tui về nhà, lúc trước tui có lén cắn bọn họ một cái, đặt dấu ấn của Đoạt Mệnh Truy Tung lên đó, bây giờ thì cảm ứng được bọn họ đều đang ở Hải Thành."
"Về phần Tướng Quân, ngài ấy đúng là Nemo Vương tộc, nhưng mà tên gì thì tui không rõ lắm. Lúc tui đang chơi trên Trái Đất thì gặp ngài ấy, lúc đó ngài ấy gặp tui thì thấy là vị thành niên lại còn không có người lớn bên cạnh nên muốn đưa tui về nhà, lúc đó đương nhiên tui không vui, sau đó... Sau đó nhân lúc ngài ấy không chú ý cắn ngài ấy một cái."
Bousel: "..."
Bousel không nhịn được mà đỡ trán, nhóc Huyết tộc trước mặt này đúng là một thằng quỷ con, hắn hiện tại đúng là đau lòng thay Tướng Quân.
Thời đại này làm người tốt cũng quá khó khăn.
Trò chuyện đến đây, Bousel cũng coi như có được tin tốt. Người Tượng tộc hiếm thấy cũng ở đây, vậy cùng nhau về nhà đã không còn là vấn đề khó khăn.
Bousel hoàn toàn an tâm, vén chăn lên rồi nằm xuống, cũng trùm chăn bao Sislow lại. "Được rồi, ngủ đi nhóc con!"
"Tui mới không phải nhóc con, ngày mai tui không muốn ngủ với anh đâu, hứ!"
"Tôi còn chưa muốn ngủ với nhóc đâu, trên người còn đầy mùi sữa kìa."
"Anh luôn hỏi tui, anh còn chưa nói tại sao anh cũng tới Trái Đất kìa? Tui nhớ hình như gần đây là mùa giao phối của Nhân Ngư các anh mà."
"Con nít con nôi biết nhiều vậy làm gì!"