Mạt Thế Hamster Giàu Chảy Mỡ - Chương 51.1
Cập nhật lúc: 2024-05-15 13:38:19
Lượt xem: 21
Chương 51: Ngũ Nhất vượt biển
Sáng hôm sau, mặt trời bình minh chậm rãi bay lên trên mặt biển, ánh sáng ấm áp chiếu vào cửa sổ từng căn phòng.
Nhiếp Tiêu ôm thiếu niên trong lồng ngực, vừa mở mắt ra đã thấy nét mặt đang say ngủ của nhóc con nhà mình, kết hợp với mặt biển yên tĩnh bên ngoài, Nhiếp Tiêu hoảng hốt cảm thấy như thể đang về lại lúc tận thế chưa xuất hiện.
Nhưng tỉnh táo lại lại không nhịn được khẽ thở dài trong lòng, nếu thật sự là như vậy thì tốt rồi.
Nhiếp Tiêu hoàn toàn tỉnh táo, nhẹ nhàng nhào nặn khuôn mặt nhỏ vô cùng mềm mại của nhóc con nhà mình, dịu dàng gọi thiếu niên đang chìm trong mộng thức dậy.
"Thức dậy nào cục cưng, mặt trời mọc rồi, hôm nay chúng ta chuẩn bị vượt biển."
Tiểu Ngũ Nhất nghe thấy lập tức bật dậy khỏi giường, mắt m.ô.n.g lung buồn ngủ, đỉnh đầu đội mái tóc mềm mại cong vểnh, giơ tay dụi mắt, giọng nói y như bánh mochi vừa ra lò, mềm mềm dẻo dẻo.
"Chào buổi sáng ba ba!"
Nhìn thiếu niên đáng yêu như thế, trong phút chốc Nhiếp Tiêu cảm thấy trái tim sắp mềm nhũn, cúi đầu đặt lên đôi môi cậu một nụ hôn nhẹ chào buổi sáng.
Nhưng thiếu niên vừa được hôn chào buổi sáng lại như chưa đủ hài lòng, đầu gật một cái trực tiếp ụp vào trong chăn tiếp tục ngủ say sưa, mềm mại như không có xương.
Nhiếp Tiêu nhìn mà dở khóc dở cười.
Cuối cùng đành trơ mắt nhìn cậu biến mình thành bé chuột, cuộn người thành một cục lông mềm mại nằm sấp trên chăn, khe khẽ phát ra âm thanh nho nhỏ.
"Chít!"
Ngày hôm nay bảo bảo bị Đại Ma Vương bám giường đánh thắng rồi, cần ba ba bỏ vào túi mới được!
Nghe lời này, Nhiếp Tiêu cũng chỉ có thể lắc đầu cười, vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều mà hốt cục lông nhỏ kia lên, đặt trong lòng bàn tay vo vo mấy cái mới thỏa mãn rồi thả vào túi áo.
"Ngủ đi, bé Thối lười biếng."
"Chít!"
Sau đó Nhiếp Tiêu mang theo bé chuột chuẩn bị đơn giản, xuống phòng khách dưới lầu hội hợp mới người khác.
Ngô Khánh Phong và nhóm La Vân Hải nhìn Nhiếp Tiêu lẻ loi ra ngoài một mình, nhất thời có chút kỳ quái mà nhìn bên cạnh, không nhịn được mở miệng hỏi: "Ngũ Nhất nhà ông đâu rồi, sao không ra cùng?"
Nhiếp Tiêu mỉm cười bất đắc dĩ, chỉ chỉ túi áo trên n.g.ự.c đang nhô lên một cục nói: "Vẫn còn ngủ nướng trong này, có phải không bé sâu lười Ngũ Nhất."
Bé chuột nghe thấy tên mình, keo kiệt mà duỗi một cái móng vuốt nhỏ ra khỏi túi huơ huơ mọi người, sau đó lại trở mình ngủ tiếp.
Nhìn cảnh này, nhóm Ngô Khánh Phong và La Vân Hải đều sợ choáng váng, trợn mắt há mồm mà nhìn mọi người xung quanh, sau đó liền phát hiện nhóm Ninh Phong đều mang vẻ mặt đã tập mãi thành quen.
"Chúc mừng mọi người rốt cuộc đã thành công phát hiện một bé chuột thành tinh ha ha ha."
Ninh Phong rất không tử tế mà cười nhóm Ngô Khánh Phong một trận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./mat-the-hamster-giau-chay-mo/chuong-51-1.html.]
Nhóm người Ngô Khánh Phong và La Vân Hải chăm chú nhìn cục lông nhỏ trong túi của Nhiếp Tiêu, hít sâu một hơi, nữa ngày mới tiêu hóa được sự thật này. Sau đó không kiềm chế được mà nhìn hết tất cả mọi người trong khoang thuyền một lượt.
Trọng điểm tầm mắt đều đảo qua nhóm Bousel.
"Ngoại trừ mấy con này, có còn những giống loài thần kỳ nào khác nữa không?"
"Ha ha ha không có! Không có!"
Cuối cùng, mọi người cùng cười nói ăn chút điểm tâm, sau đó sẽ chính thức chuẩn bị giương buồm khởi hành. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, nội trong hôm nay là có thể đến eo biển Hải Thành.
Tàu thủy thuận lợi khởi động, mái chèo khuấy động nước biển phát ra âm thanh thật lớn, cả chiếc tàu thủy dùng tốc độ thật nhanh vượt trên sóng biển hướng về phía Hải Thành.
***
Mà lúc này ở Hải Thành.
Hai anh em Phong Đao và Phong Thương đang vô cùng phiền muộn, bọn họ cũng không biết là chuyện gì đang xảy ra, số người sống sót tụ tập bên cạnh mình càng ngày càng nhiều.
Trong đó còn có một đám nhà khoa học của Địa Cầu vô cùng phiền phức, vô cùng không dễ lừa gạt, năng quan sát nhạy bén kia làm hai anh em vô cùng sợ hãi bản thân không cẩn thận một chút sẽ lập tức bại lộ thân phận người ngoài hành tinh của mình.
Hai anh em họ vốn dĩ chỉ muốn ra ngoài tìm chút thức ăn, lại hoàn toàn không ngờ tới sẽ lâm vào nông nỗi không thoát thân được như bây giờ.
Mà hiện tại, bọn họ đang ở trong một khu nhà trong trường tiểu học, tang thi trong trường đã bị thanh lý sạch sẽ, trở thành cứ điểm tạm thời của bọn họ.
"Anh, anh nói coi chúng ta có khả năng thoát thân không?"
Phong Thương mới vừa tỉnh ngủ, nhìn trần nhà trắng toát trên đỉnh đầu, nằm thẳng người trên chiếc giường đơn sơ được ghép lại từ bàn học, nghiêng đầu nhìn ông anh nhà mình.
"Bây đừng hỏi anh."
Phong Đao nghĩ tới chuyện này lại đau đầu, không nhịn được mà cằn nhằn thằng em nhà mình: "Đều tại bây dắt theo mấy người Trái Đất kia đi khắp nơi cứu người, kết quả làm cho chúng ta muốn chuồn đi cũng không được."
Phong Thương nghe lời này cũng có chút không vui, bĩu môi nói: "Ban đầu rõ ràng là anh mới là người mở đầu đi cứu người mờ."
Nói đến cái này, Phong Đao liền không nhịn được vuốt mặt, lúc đó nghe tiếng kêu cứu kia, nếu thật sự kêu bọn họ không đi cứu, đối với Tượng tộc bọn họ thật sự là điều không làm được.
"Bây nói coi, Địa Cầu đang yên đang lành sao lại biến thành bộ dáng quỷ quái này!" Phong Đao buồn bực mắng.
Mà lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng kêu vui mừng của mấy đứa đàn em, mới sáng ra đã rất có tinh thần.
"Anh Đao, anh Thương, tin tốt lớn nè! Nhóm bác sĩ Vệ đã nối được liên lạc với căn cứ bên đất liền rồi!! Các anh mau ra đây xem nè!!!"
Nghe vậy hai anh em Phong Đao và Phong Thương lập tức nhảy xuống giường nhìn nhau, sau đó đều lập tức bước về phía sân luyện tập bên ngoài.
Một đám người đang nhốn nháo tụm lại với nhau.
Vệ Hàn Minh và nhóm Bạch Việt đang đứng giữa đám người, trên tay đang khởi động một chiếc máy màu đen, trên màn hình đang hiện lên tín hiệu người thường nhìn không hiểu.