Mèo tôi nuôi đều là Đại lão - Chương 43: Không phải là động dục chứ? (1)
Cập nhật lúc: 2024-11-10 21:18:27
Lượt xem: 19
Mèo đen lớn giãn người trên giường, bốn móng vuốt quơ quào lên hướng trần nhà, cả người như một con mèo bông lông xù vậy.
Văn Tâm ngừng thở, giơ điện thoại lên từ từ đến gần.
Trước giờ mèo đen lúc nào cũng ít nói ít cười, chỉ mở to đôi mắt vàng kim khiến người khác kính sợ. Cho dù Văn Tâm muốn tiếp cận nó cũng phải xem biểu hiện gần đây của mình nữa. Nhưng giờ dường như mèo đen đang tập trung tinh thần cao độ, hoàn toàn không ý thức được sự tồn tại của Văn Tâm.
Làm xong động tác thứ nhất, nó dừng một chút, mắt nheo lại nghi hoặc lại chần chờ, nhưng qua một lát, nó rốt cuộc hạ quyết tam bắt đầu động tác thứ hai.
“Meo~” Hình như lúc ấy con Ragdoll kia kêu như vậy nhỉ? Mèo đen nỗ lực hồi tưởng, bắt chước. Nhưng nó phát hiện, năng lực học tập mà nó từng tự hào nhất sau khi biến thành mèo hình như lùi lại không ít. Rõ ràng đã tái hiện hoàn mỹ dáng vẻ, ngữ điệu lúc đó, nhưng tiếng kêu của nó lại không giống Ragdoll tí nào. Ngay cả con Ragdoll kia cũng so được, huống chi là mèo con mới tới.
Không được, nó không thể dễ dàng từ bỏ được!
Biến thành mèo nhẫn nhục chịu đựng lâu như vậy, thành công đã đến trước mắt rồi, nó không thể chỉ vì một khó khăn nho nhỏ này mà lùi bước được. Đã lâu rồi không tham gia hội nghị công ty, các cổ đông của Kỳ Thị đã kín đáo phê bình rồi. Dù có ông nội đứng ra đảm bảo thì cũng không duy trì được lâu.
Không tiếc bất luận đại giới gì, mèo đen phải mau chóng khôi phục. Dù có bảo nó làm những động tác quái dị này cũng không sao cả. Cứ như lời con mèo rừng kia là được, Văn Tâm căn bản đâu biết thân phận thật của nó. Cho dù có bị quay chụp đăng lên mạng thì trừ ông nội cũng đâu có ai biết.
Thử một lần nữa xem. Mèo đen mặc niệm trong lòng. Giờ nó không đặt yêu cầu cao về bản thân nữa, không học theo Ragdoll, cứ đạt tới trình độ của con mèo rừng kia là được rồi. Nghĩ như vậy, mèo đen điều chỉnh lại cảm xúc một lần nữa, trong đầu hiện ra dáng vẻ mèo rừng lăn lộn làm nũng trong lòng ông nội, lúc ấy hình như là…
“Nhóc con?”
“…”
Động tác của mèo đen cương tại chỗ. Sao Văn Tâm lại ở chỗ này?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./meo-toi-nuoi-deu-la-dai-lao/chuong-43-khong-phai-la-dong-duc-chu-1.html.]
“Nhóc con… con có phải…” Văn Tâm nhanh tay nhét điện thoại vào túi quần, đồng thời ngồi xổm người xuống, lo lắng nhìn mèo đen: “Động dục?”
“???” Mèo đen nháy mắt xù lông. Nói gì đó! Ai động dục hả! Có phải cô lại muốn triệt sản cho tôi không?!
Văn Tâm vội vàng vươn tay ra nhân cơ hội sờ sờ cái bụng mềm mại của mèo đen: “Đừng gấp đừng gấp, mẹ không triệt sản cho con đâu mà.”
Lúc này mèo đen đã bình tĩnh hơn, nhưng vẫn còn giận.
“Chỉ là Nhóc con à, con phải tiếp nhận hiện thực chứ, con đã đến tuổi này rồi, động dục là phản ứng sinh lý bình thường thôi mà, mẹ và các em sẽ không cười nhạo con đâu.” Văn Tâm dịu dàng nói.
Tôi không có, cô đừng nói bừa. Mèo đen lăn một vòng trên giường, lại biến thành dáng vẻ nghiêm túc lúc trước. Trong lòng Văn Tâm thầm nghĩ, tuy rằng dáng vẻ này rất đáng yêu, nhưng nếu như Nhóc con động dục không khống chế được thân thể, vậy làm thế nào để giải thích biểu hiện khác thường vừa rồi của nó đây?
Còn nữa, Nhóc con quật cường mạnh miệng như vậy, nhắc tới là xù lông, liệu có bị nghẹn đến hỏng luôn không? Theo hiểu biết của cô thì mèo đực lúc động dục rất nóng tính đó! Không chỉ có tính tình biến đổi mà còn không màng thân chủ gì, thậm chí còn có nguy cơ trốn nhà đi tìm mèo cái hoặc là bắt nạt mèo đực nhỏ hơn trong nhà.
Suy xét đến tuổi tác của Nhóc con và vấn đề an toàn của mấy còn mèo trong nhà, Văn Tâm cẩn thận đưa ra kiến nghị: “Nhóc con, nếu không thì mẹ lên mạng tìm một bé mèo cái cho con nhé?”
“…” Cô dám tìm là tôi bỏ nhà đi luôn! Ánh mắt mèo đen hung ác.
Khó cho Văn Tâm rồi, không cần mèo cái, lại trốn tránh phản ứng sinh lý tự nhiên như vậy, lỡ như nghẹn hỏng thì sao? Cô không đành lòng nhìn Nhóc con nhà mình thống khổ như vậy. Nghĩ nghĩ, trong đầu Văn Tâm chợt lóe linh quang, nảy ra một ý hay: “Có rồi, không cần mèo cái, mẹ biết có thứ dùng được nè!”
Khuyên cô đừng tự chủ trương.
Nhưng lần này Văn Tâm không định trưng cầu ý kiến của mèo đen nữa, vui sướng phấn chấn đẩy cửa ra, không quá mấy phút đã mang đến một cón đồ chơi lông nhung. Văn Tâm đưa đến cho mèo đen như hiến vật quý: “Nghe nói thứ này cũng có thể tạm dùng, len lén nhé, đừng nói với Em gái mẹ trộm lấy đồ chơi của nó nhé.”