Mèo tôi nuôi hóa thành người rồi - Chương 100: Con gái khi yêu có khác (2)
Cập nhật lúc: 2024-12-30 07:53:03
Lượt xem: 30
Văn Tâm cầm điện thoại đứng sững sờ tại chỗ một hồi lâu, đôi mắt to chớp chớp, rồi đột ngột hét lên một tiếng. Lúc ấy cô chỉ nghĩ rạp phim là nơi công cộng, nhiều người nhiều miệng, rất có thể bị chụp lén lần nữa, nên nếu hai người gặp nhau thì phải chọn một nơi yên tĩnh ít người. Biệt thực Văn Tâm ở nằm trong khu có an ninh rất nghiêm, người thường không thể vào được, cô đã ở đây lâu rồi mà vẫn chưa bị paparazzi chụp lén. Hơn nữa thường ngày Nhóc con chỉ ở nhà, Văn Tâm cũng không cảm thấy ăn cơm cùng Nhóc con có gì kỳ quái nên mới bất giác mời Kỳ Trưng đến nhà.
Nhưng… Sao mấy lời này nghe cứ như cô đang dụ dỗ Kỳ Trưng vậy. Hơn nữa còn là loại dụ dỗ cấp độ cao nhất nữa. Cứ nghĩ đến hình tượng của mình trong lòng Kỳ Trưng có lẽ sẽ trở nên như vậy, Văn Tâm đứng ngồi không yên, chỉ hận không thể gọi lại hủy bỏ cuộc hẹn đêm nay với anh.
Sau đó, cô nhìn thấy Kỳ Trưng gửi tin nhắn cho cô: “Sáu giờ tôi sẽ đến.”
Rồi, thời gian cũng sắp xếp xong luôn. Cô dám hủy hả? Văn Tâm chỉ có thể cầu nguyện Nhóc con đừng nghĩ nhiều thôi.
Giờ mới có ba giờ chiều, cách sáu giờ cũng không lâu. Thật ra Văn Tâm không thiếu nguyên liệu nấu ăn, vì nhà nuôi nhiều mèo nên hai tủ lạnh lớn trong nhà đều nhét đầy đủ loại rau thịt trứng, nấu món gì cũng được. Cô chỉ sầu chuyện khác…
Mặc cái gì đây?
Tuy lúc ở nhà Nhóc con đã nhìn thấy hết bộ dạng lôi thôi của cô rồi, những dù sao Nhóc con cũng mang hình mèo, Văn Tâm làm gì xấu hổ đâu. Nhưng Kỳ Trưng thì… dù sao cô cũng không thể mặc đồ ngủ được, cả đời này cũng không!
Văn Tâm vừa không ngừng nhắc mình, đây chỉ là bữa cơm bình thường thôi, vừa mở tủ quần áo soạn hết quần áo phù hợp ra. Ở nhà không cần mặc quá trang trọng, nhưng cũng không thể quá tùy tiện. Váy lễ phục bỏ quá, váy lụa ren diễm lệ cũng bỏ qua, đương nhiên áo sơ mi quần jean bình thường cũng không thể…
Văn Tâm chọn chọn lựa lựa, đôt nhiên phát hiện bầu không khí hơi lạ, không biết từ khi nào ba con mèo đã chạy đến xem.
Mèo rừng đu người trên khung cửa sổ, híp mắt: “Meo~” Nói thật đi, có phải cô định đi hẹn hò không?
Trà sữa cũng lộc cộc chạy đến, dùng móng vuốt vỗ bẹp lên chiếc váy chéo eo chữ A màu đỏ rực: “Meo meo meo!” Để tui giúp Tâm Tâm chọn, cái váy này đẹp lắm nè!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./meo-toi-nuoi-hoa-thanh-nguoi-roi/chuong-100-con-gai-khi-yeu-co-khac-2.html.]
Ragdoll lắc đầu cảm thán: “Meo…” Đúng là con gái khi yêu có khác…
Văn Tâm đối diện với ánh mắt “Bọn tui hiểu hết” của đám mèo, hai má đỏ bừng, giải thích: “ Mẹ chỉ dọn dẹp tủ quần áo một chút thôi, định gom quần áo không mặc nữa đi quyên góp ấy mà.”
Đám mèo trăm miêng một lời: “Meo!” Ai mà tin!
Da mặt Văn Tâm dày, cô treo hết toàn bộ quần áo lên, chỉ để lại một bộ đơn giản định mặc. Mấy con mèo tụ tập bàn tán, hình như đang mưu đồ chuyện gì lớn lắm. Dù sao Văn Tâm cũng không hiểu, coi như chưa nghe thấy gì đi.
Đã không còn sớm nữa, Văn Tâm đến phòng bếp xử lý nguyên liệu nấu ăn lát nữa cần trước. Nấu gần xong, cô bắc một nồi cơm, đã gần năm rưỡi chiều rồi. Xuyên qua khung cửa sổ, Văn Tâm nhìn từng hạt mưa tí tách rơi, vì trời mưa nên trời cũng tối sớm hơn ngày thường một chút, chưa đến sáu giờ mà đã nhuốm màu đêm. Văn Tâm nắm chặt mép áo, thầm nghĩ, hy vọng trời đừng mưa quá lớn, nếu không thì sẽ khó lái xe lắm.
Đúng lúc này, reng reng reng reng, tiếng chuông cửa vang lên.
“Sớm vậy sao?” Văn Tâm nhìn đồng hồ, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Ai ngờ, lúc Văn Tâm chuẩn bị mở cửa lại nhìn thấy khuôn mặt xa lạ không phải Kỳ Trưng qua camera. Gương mặt thiên về nam tính, nhưng lại rất non nớt, hình như vẫn là một đứa trẻ. Nước mưa làm ướt tóc cậu, tóc ướt áp sát mặt. Cậu bé chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay, cơ thể gầy gò, da trắng, phối hợp với đôi mắt ngây thơ vô tội kia khiến cậu bé trông rất đáng yêu tội nghiệp. Hình như biết Văn Tâm đang nhìn camera, cậu bé đáng thương nhìn thẳng vào ống kính, dùng khẩu hình nói: “Giúp giúp em…”
Úi giời ơi cậu bé đáng thương khiến người ta mềm lòng thế nào chứ! Suýt chút nữa Văn Tâm đã tin rồi. Nếu không phải Văn Tâm biết khu này người thường không vào được, lại từng nhìn thấy ảnh hình người của bé mèo quýt nào đó thì…
Tác giả có lời muốn nói:
Bé mèo quýt: Núi không đến chỗ ta thì ta đến chỗ núi vậy!
Nhóc con: ?