Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mèo tôi nuôi hóa thành người rồi - Chương 105: Tặng cô (1)

Cập nhật lúc: 2024-12-31 22:25:38
Lượt xem: 20

Hai tháng trước, Lâm An đột ngột biến thành mèo con nhà Văn Tâm. Hiện tượng vượt khỏi phạm vi lý giải của khoa học này khiến Lâm An không còn tâm trí quan tâm đến chuyện nào khác. Cậu vừa âm thầm tiếp nhận sự thật sinh sống dưới thân phận của một con mèo con, vừa nắm chắc mỗi cơ hội tỉnh lại tiến hành điều tra chuyện này.

Đối với Lâm An, đây là đề bài khó nhất mà cậu từng gặp kể từ khi sinh ra. Nhưng chẳng khác gì trước đây, Lâm An chưa từng hoài nghi mình sẽ không tìm được đáp án. Chỉ là, cậu đột nhiên phát hiện, rõ ràng đáp án đã ở trước mắt rồi mà cậu lại không hề mong đợi như lúc đầu.

Trong xe, Tần Tu Văn vẫn tiếp tục lải nhải: “Cậu không biết là tôi đã đến bao nhiêu chỗ, tra xét bao nhiêu tư liệu mới điều tra ra manh mối này đâu. Nói cho cậu biết nếu lần này cậu công bố chuyên đề thì nhất định phải để tôi làm chung đó.”

Lâm An nhìn dòng xe trôi ngoài cửa sổ, nhíu mày: “Nói tọng điểm.”

“Hì hì, giờ nói trước không thú vị.” Tần Tu Văn đã sớm quen thái độ của Lâm An, không giận dỗi, vẫn cứ cười hì hì.

Lâm An liếc Tần Tu Văn một cái. Ánh mắt gian xảo của tên này, cậu đã quen rồi.

“Tới rồi tới rồi, phòng đấu giá ở đằng trước.” Tần Tu Văn đột nhiên cao giọng, hưng phấn nói.

“Ừ.” Lâm An uể oải đáp.

Phòng đấu giá Sotheby’s tối nay vô cùng náo nhiệt. Nguyên nhân là có một nhà sưu tầm người nước ngoài nổi tiếng đột nhiên c.h.ế.t vì bệnh, con cháu ông ta vì muốn phân chia tài sản nên không thể không tiến hành bán đấu giá những món đồ mà ông ta sưu tầm. Danh tiếng của chủ những món đồ đấu giá đêm nay hấp dẫn không ít nhà giàu có đam mê sưu tầm đến. Trong đám người tây trang chững chạc, Lâm An mặc một chiếc áo thun ngắn tay kết hợp với gương mặt non nớt có vẻ không hợp cho lắm. Có người còn chỉ về hướng cậu nói nhỏ.

“Hình như còn là thiếu niên?”

“Suỵt, nói nhỏ một chút, đừng trông mặt mà bắt hình dong.”

Lâm An và Tần Tu Văn coi như không nghe thấy, sau khi xuất trình vé, hai người được nhân viên dẫn đường đến phòng đặc biệt. Lâm An quan sát xung quanh, sắc mặt lạnh lẽo: “Rốt cuộc là có gì, giờ cũng nên nói rồi chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./meo-toi-nuoi-hoa-thanh-nguoi-roi/chuong-105-tang-co-1.html.]

“Tôi tìm thấy một bản ghi chép tương tự như những gì cậu nói trong một quyển sách cổ thất truyền.” Tần Tu Văn thu lại nụ cười cợt nhã, đứng đắn nói.

Lâm An nhìn hắn, không nói gì.

Hắn nói tiếp: “Hóa ra trong lịch sử thật sự có chủng tộc như vậy, hình thái có thể chuyển đổi giữa mèo và người.”

Tần Tu Văn không nói dối, có lẽ bản ghi chép này có tám, chín phần là thật. Nhưng nó có liên quan gì đến hội bán đấu giá hôm nay? Tần Tu Văn nhận ra suy nghĩ của Lâm An ngay, hắn liền định giải thích. Không ngờ còn chưa kịp nói thì màn hình trong phòng sáng lên, vật phẩm đấu giá đầu tiên xuất hiện.

Theo lời giới thiệu của MC thì đây là một bức tranh tinh xảo từ thời Bắc Tống. Thời Bắc Tống là thời kỳ đỉnh cao của hội họa, cả giá trị sưu tầm và thưởng thức đều rất cao. Nếu bức tranh này được vẽ bởi các bậc thầy nổi tiếng thì còn có thể bán được với giá cao ngất ngưỡng.

Nhìn thoáng qua, bức tranh có bố cục rõ ràng, kỹ xảo hội họa tỉ mỉ, nhân vật sinh động, hơn nữa còn được bảo tồn nguyên vẹn, quả là vật phẩm sưu tầm hiếm thấy. Tuy nhiên, bức tranh này lại có một điểm thiếu sót chí mệnh: Không có chữ ký của họa sĩ. Trong giới sưu tầm, tranh không có chữ ký thì giá trị sẽ xuống dốc không phanh. Thế nên dù mọi người có bị vẻ đẹp của bức tranh hấp dẫn đến thế nào thì cũng đành thở dài bỏ qua.

Ngoại trừ… Lâm An.

Từ khi bức tranh này xuất hiện Lâm An đã nhìn chằm chằm màn hình, gần như muốn khắc toàn bộ chi tiết của bức tranh vào đầu. Tần Tu Văn thấy vậy, nở nụ cười, quả nhiên là nó.

“Tôi không lừa cậu chứ.” Tần Tu Văn nói.

“Sao cậu lại phát hiện?” Lâm An nhìn bức tranh không chớp mắt, hỏi.

“Kỳ thật quyển sách cổ kia tôi tìm thấy trong nhà Angèle.”Tần Tu Văn nhún vai: “Cậu biết đấy, trước giờ trên danh nghĩa Angèle chỉ là nhà sưu tầm nhưng sau lưng vẫn thầm cấu kết với một số tên trộm mộ ở Trung Quốc. Tôi đoán quyển sách cổ kia và bức tranh này đều nhờ vậy mới có được.”

Lâm An chau mày, hỏi lại: “Có đem tiền không?”

Tần Tu Văn: “…” Dẫn cậu tới xem thôi mà! Đâu có nói muốn mua đâu!

Loading...