Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mèo tôi nuôi hóa thành người rồi - Chương 119: Vô cùng ấm ức (2)

Cập nhật lúc: 2025-01-23 20:54:48
Lượt xem: 35

Trong biệt thự. Mèo quýt chỉ vào mấy số liệu lung tung khó hiểu gì đó trong iPad, đúng tình hợp lý yêu cầu thì lao từ mèo chân ngắn: “Tôi giúp anh xâm nhập các trang mạng xã hội để tăng thuật tính đề cử dễ dàng tìm kiếm ra video của anh hơn rồi đấy, có phải anh nên cảm tạ cái gì không?”

Trà sữa trừng to mắt: “Cái này cũng có thể hack à?”

Mèo quýt cao ngạo hừ một tiếng: “Chỉ có cái anh không thể tưởng tượng được, không có chuyện tôi không làm được.”

“Trời ạ! Cậu em lợi hại quá đi!” Trà sữa bội phục bái lạy mèo quýt, sau đó dâng lên toàn bộ đồ ăn vặt của mình: “Tất cả đều cho cậu.”

Mèo rừng cũng chen vào thêm náo nhiệt: “Nè nhóc chân ngắn, ta cũng giúp mi chia sẻ video đó, mi cảm tạ ta thế nào đây?”

“Cái này…” Trà sữa nhìn đống trước mặt, đó gần như là toàn bộ đồ ăn vặt nó có rồi, khó xử quá…

Ragdoll đi tới, dùng móng vuốt tát mèo rừng một cái: “Đừng bắt nạt Trà sữa của chúng ta.”

Mèo rừng ấm ức vô cùng: “Hu hu hu có bắt nạt gì đâu, tui chỉ đùa nó thôi mà.”

Lúc này mèo quýt mới mở miệng: “Tôi không cần đồ ăn vặt của anh.”

Hai mắt Trà sữa sáng lấp lánh: “Vậy cậu muốn gì?”

Mèo quýt nhìn nó từ trên xuống dưới một lượt, hỏi: “Anh nói cho tôi biết, có phải giờ anh cũng khôi phục hoàn toàn không?”

Lúc này, một con mèo đen nào đó đột nhiên giật giật thính tai. Trà sữa ấp úng nhìn nhìn tất cả, lại nhìn anh trai mèo đen cách đó không xa, hơi xấu hổ không biết nói thế nào.

Mèo rừng nhịn không được giục: “Có gì thì nói đi, đừng có rề rà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./meo-toi-nuoi-hoa-thanh-nguoi-roi/chuong-119-vo-cung-am-uc-2.html.]

Lúc này Trà sữa mới cẩn thận mở miệng: “Kỳ thật, thời gian trước sau khi tui nói chuyện với cha mẹ xong thì tui phát hiện mình đã khôi phục rồi.”

Nhưng, tất cả đám mèo trong nhà đều biết, đến giờ mèo đen vẫn mai chưa thành công. Nếu ngay cả Trà sữa cũng khôi phục thì chẳng phải là chỉ còn lại một mình mèo đen trong đám mèo sao? Trà sữa suy xét đến điểm này nên vẫn luôn gạt không nói cho mọi người. Không ngờ vẫn không thoát khỏi mắt thánh của mèo quýt, mèo ta đã sớm đoán được rồi.

“Xem ra điều kiện trưởng thành của anh chính là đi theo con đường này rồi.”

Trà sữa cái hiểu cái không gật gật đầu, sau đó trộm quan sát biểu hiện của mèo đen. Hiển nhiên, mèo đen cũng nghe thấy cuộc đối thoại của đám mèo. Nhưng bất ngờ là nó lại không phản ứng lớn như trong tưởng tượng của đám mèo, dường như nó đã quen với chuyện này rồi vậy.

Trà sữa yên tâm không ít, đám mèo cũng âm thầm cảm khái trong lòng: Quả nhiên là đại ca, bình tâm đến vậy. Nếu chuyện này đặt trên người mấy con mèo khác thì phỏng chừng đã sớm một khóc hai nháo ba thắt cổ trước mặt Văn Tâm rồi. Đại ca không hổ là đại ca, đàn em của anh bội phục vô cùng. Sau này nhất định bọn họ cũng phải học tập mèo đen, núi Thái Sơn có sập xuống trước mặt thì cũng phải bình tĩnh mặt không biến sắc.

Từ từ… Sao lúc đại ca mèo đen nhảy xuống khỏi nhà cây lại đạp chân trái lên chân phải vậy??? Nói cái gì mà bình tâm chứ!

Bên kia, Văn Tâm đang bàn bạc với đoàn phim “2030”, định đè cử Liên Văn Bách với đoàn phim để cậu ta biểu diễn ca khúc chủ đề của phim. “2030” là quân cờ quan trọng để Chúng Thịnh đánh vào thị trường trong nước, có ý nghĩa chiến lược vô cùng to lớn. Giờ con đường của Liên Văn Bách không dễ đi chút nào, nếu cậu ta bước cùng “2030” thì cũng coi như mua được một gói bảo hiểm nặng ký.

Văn Tâm chỉ là một diễn viên, cô không giúp được nhiều cho Liên Văn Bách, chỉ có thể dùng hết khả năng của mình tìm thêm càng nhiều cơ hội cho cậu ta. Đại diện đoàn phim cũng biết khả năng của Liên Văn Bách, bọn họ đồng ý sẽ tiến hành suy xét, nhưng cụ thể có hợp hay không còn phải đợi bàn bạc với Liên Văn Bách rồi mới quyết định. Văn Tâm cũng hiểu, dù sao dự án này cũng quá lớn, liên quan đến lợi ích của không ít người. Nhưng đoàn phim đồng ý suy xét đến Liên Văn Bách, đó cũng coi như thành công bước đầu. Còn lại thì chỉ có thể từ từ tranh thủ thôi.

Ngắt điện thoại, trong lòng Văn Tâm cũng an ổn mấy phần, cô lại lên Weibo nhấn thích mấy trạng thái Weibo liên quan đến Liên Văn Bách. Đột nhiên, khóe mắt cô liếc thấy một bóng dáng màu đen. Màu đen thuần đến mức khiến người khác không thể thấy rõ gương mặt nó, nhưng từ trong đôi mắt màu vàng ánh kim kia lại lộ ra chút gì đó như là… ấm ức lắm.

Ấm ức hả???

Sao Nhóc con lại ấm ức được? Ai mà lớn gan vậy, dám bắt nạt Nhóc con nhà bọn họ!

Văn Tâm nhanh chóng đặt điện thoại xuống, chạy đến trước mặt mèo đen. Cô đang định mở miệng an ủi thì lại nghe thấy ông mèo già linh hồn bảo hộ trên đầu mèo đen tức đến hộc m.á.u càm ràm: “Cái đám nhóc thúi đó! Đúng là hoang đường! Còn chưa kết hôn sao lại dám mặc kệ cho chúng tự do chứ!”

Ầy… Vấn đề này à… Văn Tâm đột nhiên chột dạ, không dám nhìn vào mắt mèo đen.

Mèo đen lại hồn nhiên không biết gì. Nó căn bản không nghĩ đến chuyện này lại liên quan đến việc kết hôn, nó chỉ cảm thấy có lẽ còn chưa đến lượt mình, phải tiếp tục chờ thôi. Nhưng rốt cuộc thì đến khi nào nó mới có thể hoàn chỉnh ở cạnh Văn Tâm cả ngày chứ? Không phải lấy hình mèo mà là hình người. Sau đó, nó có thể…

Loading...