Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mèo tôi nuôi hóa thành người rồi - Chương 125: Anh muốn kết hôn với em (1)

Cập nhật lúc: 2025-02-01 18:34:07
Lượt xem: 27

“Mày nói gì?”

Kỳ Dương kinh hãi trừng lớn mắt. Hắn ta không thể tin được đã đến lúc này mà vẫn còn đường rẽ. Nhưng sâu trong lòng lại có một giọng nào đó nói cho hắn ta: Kỳ Trưng nói không sai… Với tính cách của Kỳ Trưng, nếu không nắm chắc hoàn toàn thì sao có thể…

“A!”

Một tiếng hét kinh ngạc vang lên. Người phụ nữ ngồi bên ghế phụ đã mở bao tải ra, khuôn mặt của người bị nhốt trong bao tải lộ hẳn ra. Dù nửa khuôn mặt cô bị băng dính che khuất, nhưng cẩn thận nhìn lại thì tuy trông đường nét khuôn mặt cô có vài phần giống Văn Tâm, nhưng lại không phải là Văn Tâm. Kỳ Trưng nói không sai, hắn ta trói lầm người rồi!

“Sao… sao có thể…”

Kỳ Dương hoàn toàn không thể tin được những gì trước mắt mình. Mất đi lợi thế quan trọng nhất là Văn Tâm, dù con tin trong tay vẫn có thể uy h.i.ế.p cảnh sát được, nhưng với Kỳ Trưng thì có hiệu quả gì chứ. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng Kỳ Dương, đại não hắn cũng đang hoảng loạn rối tung. Vào thời điểm nguy cấp, vẫn là người phụ nữ bên cạnh cậu ta lên tiếng: “Kỳ Dương, đừng lo nghĩ đó có phải là Văn Tâm hay không, trong tay chúng ta có con tin, vực dậy tinh thần anh đi.”

Kỳ Dương bị tiếng gọi của cô ta kéo về hiện thực, hắn ta bình tĩnh lại: “Cô nói không sai, trước mặt cảnh sát, Kỳ Trưng không thể coi thường được…”

Đoàng! Còn chưa dứt lời, một viên đạn b.ắ.n xuyên qua cửa kính xe. Đạn không b.ắ.n trúng Kỳ Dương mà lại ngắm thẳng vào người phụ nữ ngồi bên ghế phụ. Trên mặt người phụ nữ vẫn còn nét cười, m.á.u tuôn ra từ trên trán, rồi cả người cô ta ngã nhào xuống.

“Kỳ…”

Đoàng! Đoàng! Lại hai tiếng s.ú.n.g nữa vang lên. Kỳ Dương còn chưa hoàn hồn lại sau cái c.h.ế.t của người phụ nữ kia thì viên đạn thứ hai, thứ ba đã nối gót đến. Cửa sổ xe đã bị vỡ bởi viên đạn thứ nhất, khộng còn chướng ngại gì nữa, hai phát s.ú.n.g sau b.ắ.n thẳng vào giữa trán Kỳ Dương. Hai tội phạm truy nã bị tay b.ắ.n tỉa b.ắ.n hạ, cảnh sát mai phục xung quanh đồng loạt xông ra thu dọn tàn cục.

Kỳ Trưng ra khỏi trạm kiểm soát, cúi người cảm ơn nữ cảnh sát trên xe đã giả dạng Văn Tâm một cái thật sâu: “Cảm ơn cảnh sát Trương.”

Lúc này Trương Nhụy đã được cởi trói hoàn toàn, cô xoa xoa cổ tay đau nhức, hào sảng đáp: “Cảm ơn gì chứ, việc tôi nên làm thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./meo-toi-nuoi-hoa-thanh-nguoi-roi/chuong-125-anh-muon-ket-hon-voi-em-1.html.]

“Mặc kệ thế nào, lần này phải cảm ơn các vị cảnh sát.” Kỳ Trưng cúi người cảm ơn những cảnh sát tham gia hành động một lần nữa.

“Tổng giám đốc Kỳ khách khí rồi, chúng tôi phải cảm ơn anh đã vì nghĩa quên thân mới đúng.” Đội trưởng đứng thẳng, nghiêm túc cúi chào Kỳ Trưng: “Tuy chúng tôi đã theo đuổi đường dây buôn lậu ma túy quốc tế này gần hai năm rồi, nhưng vì tội phạm quá gian xảo nên vẫn không thể thâm nhập sâu được, lần này ít nhiều cũng nhờ ngài đã cung cấp manh mối quan trọng.”

“Đây cũng là việc tôi nên làm.” Kỳ Trưng rũ mắt, ánh mắt hơi tối.

“Nhưng tôi có một vấn đề thắc mắc, sao ngài lại biết Kỳ Dương nhất định sẽ quay lại bắt cóc con tin chứ?” Đội trưởng tò mò hỏi.

Kỳ Trưng nhìn về chiếc xe Minibus: “Văn Tâm là người yêu tôi.”

Đội trưởng bừng tỉnh: “Thì ra là thế.”

Kỳ Trưng mím môi, anh đã tranh đấu gay gắt với Kỳ Dương nhiều năm như vậy rồi, cải hai đều hiểu rõ phong cách hành sự và nhược điểm của lẫn nhau. Kỳ Dương là người không màng tất cả để đạt được mục đích của mình, thậm chí ngay cả mạng người cũng không thèm đếm xỉa, đến lúc cùng đường hắn ta nhất định sẽ nghĩ đến việc dùng nhược điểm của Kỳ Trưng để áp chế anh. Mà đối với Kỳ Trưng, nhược điểm duy nhất từ trước đến giờ của anh chính là sinh mệnh con người. Có gì quý giá hơn sinh mệnh chứ.

Kỳ Trưng đã dự liệu trước Kỳ Dương sẽ ra tay, cũng đoán được hắn ta sẽ mua chuộc người bên cạnh Văn Tâm. Nếu vậy thì anh sẽ tương kế tựu kế, vừa dồn dẫn Kỳ Trương ra khỏi hang, vừa âm thầm dùng kế tráo đổi, hợp tác với cảnh sát tìm người thế thân thay cho Văn Tâm. Nhưng dù vậy, khi anh nhìn thấy “Văn Tâm” bị chụp thuốc mê nhét vào bao tải, trái tim anh vẫn không khỏi run lên.

Nếu… nếu hôm nay người ở đó là Văn Tâm thật thì sao? Nếu vậy thì anh sẽ làm sao? Giả thiết đó Kỳ Trưng không dám nghĩ, cũng không thể nghĩ được. Chuyện duy nhất anh muốn làm bây giờ là nhanh chóng gặp cô, sau đó ở bên cạnh cô không rời một bước.

Trong tiệm lẩu, Văn Tâm không ngờ lại gặp được Văn Ý ở đây, hơn nữa còn trùng hợp là cả hai đều ngồi trên tầng bốn. Văn Ý nhìn thấy chị mình, vô cùng vui vẻ: “Chị chị, chị đến thành phố Z đóng phim phải không? Quay có vất vả không ạ, em nghe nói chị phải đến sa mạc đóng phim, nghe thích thật đó.”

Văn Tâm cười: “Thích ứng tốt rồi, nhưng còn em sao lại ở đây?”

Văn Ý hì hì ngây ngô cười. Lúc này, một người đàn ông thân hình cao lớn đi ra từ WC nam bên cạnh, anh ta lạnh lùng đứng bên cạnh Văn Ý. Văn Ý thoải mái hào phóng giới thiệu: “Chị, đây là chồng em Vệ Đình, hôm qua hai bọn em vừa bí mật lĩnh giấy kết hôn, định nhân thời gian nghỉ ngơi này đi hưởng tuần trăng mật luôn.”

Văn Tâm: “…” Sao tự nhiên lại bị nhét cho một mồm đầy thức ăn cho chó thế này! Rõ ràng trước giờ đều là cô nhét người khác thôi, không ngờ lại có ngày bị người khác nhét. Hơn nữa, còn là em gái của mình. Tâm trạng Văn Tâm cũng phức tạp lắm.

Loading...