Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mèo tôi nuôi hóa thành người rồi - Chương 68: Tôi đưa cô đi (2)

Cập nhật lúc: 2024-12-02 19:05:11
Lượt xem: 69

Liên Văn Bách hơi xấu hổ một tí, dù sao thì đây vẫn là lần đầu tiên cậu ta theo đuổi con gái, không có kinh nghiệm, chỉ sợ bị người ta chê cười. Nhưng cậu đã nghĩ kĩ rồi, nếu vừa muốn yêu đương với Văn Tâm vừa muốn gánh lịch trình nặng nề của thần tượng thì nhất định sẽ không đủ thời gian. Huống chi, cậu còn không biết khi nào sẽ biến thành mèo lại. Cậu phải nắm chắc cơ hội mới được, năm nay cậu đã mười tám tuổi rồi, thêm hai năm nữa là đã hai mươi rồi. Nếu trước hai mươi tuổi mà vẫn chưa yêu đương kết hôn thì cậu sẽ… Một vài hình ảnh chôn sâu trong hồi ức bắt đầu từ từ hiện lên, Liên Văn Bách rùng mình, lắc lắc đầu gạt bay những hình ảnh này ra ngoài.

Liên Văn Bách lấy điện thoại ra, mở Livetream chương trình “Một ngày của minh tinh” ra muốn xem Văn Tâm một ít an ủi tâm linh. Ai mà ngờ chỉ vừa mới bật lên đã thấy khung bình luận đầy các dòng “Kết hôn” này nọ.

“Chết tiệt!”

Mới đi có năm phút thôi mà hai người này đã tới Cục Dân Chính luôn rồi hả? Không được không được, phải mau qua đó canh chừng mới được! Tâm Tâm là của cậu, không thể dễ dàng nhường cho Kỳ Trưng được!

Nghĩ vậy, Liên Văn Bách vội vàng cởi quần áo bệnh nhân ra, định phải đi bảo vệ “tình yêu” lung lay sắp đổ của mình. Lư Hạo vừa lúc quay lại, thấy cậu ta vội vàng như vậy lập tức ngăn cản. Nhưng hai người không thể ngờ đến, Liên Văn Bách vừa thay quần áo xong, mới vừa bước ra khỏi giường bệnh hai bước thì đã lung lay đứng không vững rồi.

“Văn Bách? Văn Bách…”

“Đừng lo, em chỉ mệt tí thôi…” Trước khi hôn mê, Liên Văn Bách dùng chút sức lực cuối cùng dặn dò Lư Hạo.

_______________________

Ở bên kia, Kỳ Trưng nhìn con mèo chân ngắn đang ngủ ngon trong lòng Văn Tâm, ánh mắt nghi ngờ khác thường. Nói ngủ là ngủ, không giống con mèo ồn ào lúc nào cũng Văn Tâm thường ngày gì cả. Văn Tâm cũng rất bất ngờ, nhưng dáng vẻ Trà sữa khi ngủ thật đáng yêu quá đi, cô không đành lòng quấy rầy bèn phải ôm nó chặt một tí để nó thoải mái hơn.

Kỳ Anh Anh thì thích khỏi nói, đôi mắt đơn thuần tràn ngập hâm mộ, muốn quá đi~ Tuy cô bé đã có một con chồn tuyết rồi, nhưng Trà sữa cũng rất đáng yêu, đặc biệt là mỗi lần nó dùng cái chân ngắn ngủn lộc cộc chạy đến chỗ mình, đúng là khiến người ta không nỡ bỏ được mà. Cô bé ngẩng đầu nhìn lên anh trai Kỳ Trưng không gì không làm được của mình: “Anh ở, chúng ta nhận nuôi Trà sữa được không?”

Theo lẽ thường thì, chỉ là một con mèo mà thôi, đối với nhà họ Kỳ căn bản không đáng nhắc đến. Kỳ Anh Anh thích thì mang về là được. Tất cả người xem và khách mời của chương trình, bao gồm cả Văn Tâm đều cho rằng Kỳ Trưng sẽ không chút do dự đồng ý. Nhưng không ai có thể ngờ được, Kỳ Trưng lại lắc đầu: “Em đã có con chồn rồi.”

“Nhưng mà… nhưng mà…” Kỳ Anh Anh ấm ức. Rõ ràng là chị Tâm Tâm có thể nuôi đến bốn con mèo, sao bé lại không thể nuôi thêm một con mèo chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./meo-toi-nuoi-hoa-thanh-nguoi-roi/chuong-68-toi-dua-co-di-2.html.]

Văn Tâm cũng kinh ngạc, nhưng nguyên nhân làm cô bất ngờ lại không giống những người khác. Người khác không hiểu Kỳ Trưng, chỉ nghĩ anh ta không thiếu tiền, nhất định sẽ đồng ý, nhưng chính vì Văn Tâm hiểu mèo đen nên mới cho rằng nhất định anh ta sẽ đồng ý. Trong nhà này Nhóc con là một cái hũ dấm lớn, khi Em gái, Cậu ba và Bé cưng vừa đến nhà cũng đã ít nhiều gây nên sống gió. Vì cân bằng mối quan hệ của mấy con mèo này mà cô đã tốn không ít công súc nữa. Thậm chí lần trước Kỳ Trưng còn từng gặp mặt cô một lần chỉ để muốn cô bán Em gái đi. Thế nên lần này Văn Tâm cũng chi rằng Kỳ Trưng vì để giảm bớt địch thủ tiềm tàng sẽ chủ động mượn tay Kỳ Anh Anh mua bé Trà sữa. Nhưng lần này lại không.

Chuyện gì vậy nhỉ? Chẳng lẽ là Kỳ Trưng đã hoàn toàn khôi phục…

Văn Tâm không thể không đánh giá người đàn ông trước mặt này một lần nữa. So với lần trước nhìn thấy trên giường bệnh thì dáng vẻ của anh ta không thay đổi nhiều lắm, nhưng khí chất lại trầm ổn hơn nhiều, toàn thân đều toát lên khí thế như hết thảy mọi vật đều nắm trong lòng bàn tay. Cũng nhờ khí thế ấy mà cảm giác anh mang lại cho người khác hoàn toàn khác với Hoắc Khang cũng cùng xuất thân từ gia tộc lớn. Hơn nữa, nếu Văn Tâm nhớ không lầm thì hẳn đây là lần đầu tiên Kỳ Trưng trực tiếp lộ diện trước công chúng. Cụ thể thì Văn Tâm không rõ, nhưng theo hiểu biết của cô về tính cách của Kỳ Trưng thì nếu không phải đã chuẩn bị chu toàn thì tuyệt đối sẽ không cuất hiện trước mặt công chúng.

Bất giác, Văn Tâm nghĩ đến sự việc mưu sát vừa được giải quyết xong kia. Có người của nhà họ Kỳ bỏ ra mười triệu để mua mang của Nhóc con, mà sau khi chuyện này bại lộ thì Kỳ Trưng lại xuất hiện. Văn Tâm dám khẳng định, hai việc này nhất định có liên quan đến nhau. Có lẽ Kỳ Trưng không định nấp trong bóng tối nữa mà định trực tiếp giao phong với “kẻ địch” của mình.

Từ từ đã, vậy Nhóc con thì sao, Nhóc con phải làm sao bây giờ…

Đột nhiên Văn Tâm lại nhớ đến một chi tiết, trong nguyên tác, sau khi mấy Đại lão hoàn toàn khôi phục thì đám mèo cũng không thấy đâu, tác giả cũng không nhắc đến. Cũng có nhiều người đọc suy đoán rằng có lẽ là do sau khi hoàn thành sứ mệnh của mình, đám mèo đã về lại nơi chúng nên đi. Lời giải thích này rất uyển chuyển, nhưng thực tế thì có chỗ nào để đi chứ, còn không phải là…

“Tâm Tâm cô sao vậy?” Thấy Văn Tâm đột ngột rơi lệ, Cung Hàm Dịch khiếp sợ.

Kỳ Anh Anh cũng bị dọa sợ: “Chị Tâm Tâm đừng khóc mà, em không đoạt bé Trà sữa với chị nữa đây, Trà sữa với anh trai đều cho chị hết.”

Lúc này bé Trà sữa trong lòng Văn Tâm cũng tỉnh lại. Vừa khéo nghe được những lời này, nó cảm động đến mức khóc lóc thảm thiết.

Oaaa hóa ra Tâm Tâm lại luyến tiếc mình như vậy, tui thể, đời này tui không đi đâu hết á, chỉ đi theo cô thôi!

Văn Tâm cũng không giải thích gì nhiều, cô ôm chặt bé Trà sữa, chỉ sợ giây tiếp theo ngay cả bé Trà sữa cũng sẽ rời khỏi mình, rồi nói với mọi người: “Xin lỗi, chỉ là đột nhiên tôi nhớ tới trong nhà có việc gấp, phải về một chuyến.”

Chưa dứt lời, Kỳ Trưng nãy giờ vẫn chưa nói gì, nhưng vẫn chú ý đến Văn Tâm chủ động đề nghị: “Tôi đưa cô đi.”

Loading...