Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mèo tôi nuôi hóa thành người rồi - Chương 69: Tặng cô (2)

Cập nhật lúc: 2024-12-02 19:05:14
Lượt xem: 18

Văn Tâm dùng tốc độ nhanh nhất lao vào nhà. Vừa mới mở của đã nhìn thấy Cậu ba và Em gái đứng hai bên chào đón.

“Meo meo~” Ta nói mà, là Tâm Tâm!

“Meo~” Còn có một đứa con riêng nữa.

Văn Tâm nhìn thấy bọn họ đều khỏe mạnh, cô vui đến mức suýt khóc, nhưng vẫn chưa biết Nhóc con thế nào nên vẫn không nán lại với chúng. Cô thả Trà sữa xuống đất, chua kịp thay giày đã chạy ngay lên phòng Nhóc con trên tầng hai. Cửa phòng khép hờ, Văn Tâm run sợ đứng chần chờ trước của, chỉ sợ khi đẩy cửa ra sẽ nhìn thấy một gian phòng trống không. Tuy thời gian sống cùng Nhóc con không dài, tuy rằng ngay từ đầu cô cũng sẽ thầm mắng Nhóc con quá kiêu ngạo. Nhưng… cô tuyệt không bao giờ nghĩ đến sẽ đánh mất nó… Dù là nó chỉ quay về cuộc sống vốn có của nó mà thôi…

Thượng Đế phù hộ!

Phật Tổ phù hộ!

Thái Thượng Lão Quân phù hộ!

Lúc này, lét một tiếng, cửa đột ngột bị đẩy ra.

“Nhóc con?” Văn Tâm ngây ngốc nhìn mèo đen đứng sau cửa, mãi lâu không phản ứng lại.

“…” Mèo đen cũng giật mình ngơ ngác, không ngờ Văn Tâm vội vàng về nhà như vậy lại là vì tìm mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./meo-toi-nuoi-hoa-thanh-nguoi-roi/chuong-69-tang-co-2.html.]

Giây tiếp theo.

“Oa oa, Nhóc con!” Văn Tâm bất chấp tất cả, bổ nhào ôm chặt mèo đen, vừa nói vừa khóc nức nở: “Thật tốt quá, con không sao hết!”

Đột nhiên bị ôm chặt, thậm chí còn có thể nghe rõ tiếng tim đập thình thịch, mèo đen khựng người. Nó định an ủi Văn Tâm, nói với cô, không sao đâu, tôi ổn mà, mấy thủ đoạn của những người đó không đủ để làm thương tổn tôi đâu. Nhưng vì nó là mèo nên hoàn toàn không thể giao tiếp với Văn Tâm được. Nó chỉ có thể vươn móng vươt snhej nhàng vỗ vỗ lưng Văn Tâm.

Đừng khóc, tôi vẫn khỏe mà.

Nào ngờ, Văn Tâm lại càng khóc to hơn. Dường như cô đang muốn khóc cho ra hết sự hãi hùng lo sợ vừa rồi, nước mắt làm ướt bộ lông mèo, khiến phần lông trên đầu nó đều bết lại với nhau, trông buồn cười vô cùng.

Kỳ Trưng luống cuống, hiển nhiên trong nền giáo dục tinh anh hai mươi lăm năm qua chưa từng dạy phải dỗ một cô gái đang khóc thút thít thế nào. Thậm chí, số cô gái xuất hiện bên cạnh cũng ít đến đáng thương. Chỉ có một lần lúc niên thiếu bị ép phải trông Kỳ Anh Anh một thời gian, khi đó con nhóc nhỏ hơn giờ rất nhiều, cũng chả ngoan gì cả, thích khóc là khóc.

Lúc đó quản gia giải quyết thế nào nhỉ?

Đúng rồi, là thứ kia!

Hai mắt mèo đen sáng ngời, cuối cùng cũng tìm được đáp án. Nó dụi dụi đầu với Văn Tâm, ý bảo cô đứng dậy đi theo mình. Văn Tâm cũng đã giải tỏa xong rồi, kỳ thật cũng đã ổn hơn nhiều, nhưng cô vẫn tò mò không biết Nhóc con muốn làm gì nên cũng đi theo nó.

Mèo đen quen cửa quen nẻo đi vào phòng của Ragdoll ở bên cạnh. Rồi nó dùng năng lực bật nhảy siêu phàm của mình, nhảy lên đỉnh cao nhất của nhà cây. Văn Tâm còn đang thắc mắc nó leo lên nó làm gì, rồi cô nhìn thấy mèo đen ngậm một cây kẹo que trong miệng, vô cùng tự nhiên nhảy xuống, đẩy kẹo về hướng cô.

Nè, ăn đi. Ăn rồi sẽ không buồn nữa. Nếu không đủ thì trên đó còn rất nhiều nữa.

Loading...