Mèo tôi nuôi hóa thành người rồi - Chương 81: Papa không hổ là papa mà! (1)
Cập nhật lúc: 2024-12-11 20:57:21
Lượt xem: 62
Bé Trà sữa sợ ngây người: “Anh nói cái gì? Một trăm triệu?”
Mèo rừng mặt đầy khinh thường liếc nó một cái: “Trông cái bộ dạng kinh hồn táng đảm của mi kìa, trăm triệu nhiều lắm hả?”
Bé Trà sữa: “…”
Ragdoll: “…”
Mèo rừng cứ như là rốt cuộc cũng tìm được cảm giác tồn tại, nở mày nở mặt sải bước đến trước mặt Ragdoll, cái đuôi màu nâu gương cao thiệt là cao: “Thế nào, có đủ cho mi không?”
“Một trăm triệu mà không đủ sao?” Mèo Ragdoll cứng họng không biết nói gì hơn. Trước kia cũng biết trong nhà tên ngốc này có rất nhiều tiền, nhưng cụ thế bao nhiêu thì chưa biết. Giờ nghe vậy chẳng lẽ trong nhà Cậu ba đào mỏ vàng hả?
“Yên tâm yên tâm, mi cần cái khác có lẽ ta không có chứ tiền thì có rất nhiều.” Giọng điệu mèo rừng ngày càng kiêu ngạo, cười khặc khặc cứ như mấy tên gian ác, trông bộ dạng kia đúng là thiếu đòn kinh khủng. Nhưng mà xét đến lần này đúng là hắn đã giúp một ơn lớn rồi, lượt đánh này mọi người tạm thời ghi sổ cho hắn vậy.
Bị mèo rừng cắt ngang, cảm xúc của Ragdoll đã ổn định hơn nhiều: “Để tui đi về trước xem tình hình thế nào.”
Đám mèo đều đồng ý với cách này, nhưng vẫn hết lần này đến lần khác nhấn mạnh phải chú ý an toàn. Tư bản vì lợi ích của mình có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, Marx đã nói, có lợi nhuận thích hợp thì tư bản sẽ to gan hơn; có 100% lợi nhuận thì nó dám giẫm đạp lến tất cả pháp luật xã hội; có 300% lợi nhuận nó sẽ dám phạm bất kì hành vi phạm tội nào, thậm chí đương đầu với nguy hiểm. Sở Tịch là cây rụng tiền của Kinh Sơn, trước khi chưa ép hết giá trị trên người Sở Tịch thì bọn họ sao có thể dễ dàng buông tay chứ?
Tất nhiên ra cũng hiểu đạo lý này, nhưng nó có Bug cấp bàn tay vàng biến thành mèo nên trong lòng cũng không lo lắng quá. Nhân trời còn sơm, nó vội vàng ăn một lát khô bò rồi chạy tới phòng của mình chìm vào giấc ngủ. Đã lâu không luyện tập nên nó hơi lạ lẫm một chút, thử nghiệm ba bốn lần cuối cùng mới thành công.
Giây tiếp theo, luồng sáng tắng quen thuộc hiện lên trong đầu, ý thức của Ragdoll tỉnh lại trong cơ thể Sở Tịch. Tất cả đều quen thuộc, dù sao cũng là cơ thể hai mươi năm qua của mình, nhưng… hình như cảnh tương xung quanh đã thay đổi?
“Trước khi tôi quay lại thì trông chừng cô ta cho kỹ, không được xảy ra bất cứ sai sót nào nữa.”
Đứng trước giường bệnh củae Sở Tịch, tay Tần Hứa Dương kẹp điếu thuốc, một tay còn lại chau mày cầm điện thoại. Bên phía tay trái hắn ta, trong gạt tàn thuốc pha lê màu trà đều chất đầy tàn thuốc, có điều còn đang ánh đỏ. Sở Tịch vừa mở mắt ra đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Tần Hứa Dương vẫn chưa chú ý đến sự thay đổi trong phòng, tiếp tục dặn dò qua điện thoại: “Còn nữa, trình độ của giáo viên diễn xuất lần trước không ổn, đổi đi…”
“Tổng giám đốc Tần.” Sở Tịch lên tiếng cắt lời hắn ta.
“Sở Tịch…” Tần Hứa Dương sững sờ tại chỗ, ánh mắt nhìn Sở Tịch như đã cách nhau một thế hệ.
“Tổng giám đốc Tần, có thể mở cửa sổ không? Hơi sặc…” Sở Tịch ho khan hai tiếng.
Tần Hứ Dương nhìn chằm chằm cô, không nói gì, cũng không làm gì, người quen thuộc đều biết, đây là điềm báo trước khi Tần Hứa Dương nổi giận. Sở Tịch lại rất bình tĩnh, cô không thèm để ý chút nào đánh giá hoàn cảnh xung quanh, cười khẽ: “Đây là đâu? Trông hình như không phải bệnh viện, nhà anh sao?”
Lúc này Tần Hứa Dương mới khôi phục lại trong sự trầm mặc: “Bệnh viện nói cô đã hoàn toàn bình phục.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./meo-toi-nuoi-hoa-thanh-nguoi-roi/chuong-81-papa-khong-ho-la-papa-ma-1.html.]
“Có lẽ vậy.” Sở Tịch chẳng ý kiến gì nhún vai.
“Nếu cô đã bình phục thì không cần nằm ở đây nữa.” Tần Hứa Dương lấy điện thoại ra, trong đáy mắt rõ ràng lóe lên sự vui mừng: “Giờ tôi sẽ liên hệ lại với đoàn làm phim, cô còn ba quảng cáo và một buổi casting nữa.”
“Từ từ đã Tổng giám đốc Tần, tôi nghĩ hình như anh hiểu lầm gì rồi thì phải?”
Tần Hứa Dương từ từ thả điện thoại xuống: “Sở Tịch, cô có ý gì?”
Sở Tịch nhìn lại hắn ta: “Ý của tôi là, tôi không muốn làm.”
“…”
Yên lặng một hồi lâu, Tần Hứa Dương đột nhiên bật cười: “Cô đào ra tiền vi phạm hợp đồng rồi à?”
Sở Tịch nói: “Một trăm triệu thôi mà, tí tiền lẻ.” Sở Tịch nghĩ đến lời hứa hẹn vừa rồi của mèo rừng, tự tin dâng tràn.
Tần Hứa Dương nhíu mày: “Cô lấy đâu ra tiền?”
Sở Tịch nói: “Cái này thì anh không cần quan tâm, dù sao cũng có người bỏ tiền ra cho tôi, chẳng liên quan đến anh.”
Tần Hứa Dương im lặng một lúc lâu, rồi đột nhiên hắn ta lôi một quyển tạp chí từ trong túi công văn mang theo mình ra ném cho Sở Tịch. Tạp chí này vừa ra số mới đầu tháng, mới in ra không bao lâu, trên tạp chí còn nguyên mùi mực, mà trên trang bìa tạp chí chính là một gương mặt hoàn toàn giống hệt Sở Tịch. Nếu không phải Sở Tịch vô cùng chắc chắn mình chưa từng chụp hình tạp chí này thì cô cũng sẽ nghĩ đây là mình mất. Nhưng… Tần Hứa Dương cảm thấy cô sẽ kinh ngạc sao?
“Tôi biết các người luôn lén tạo ra một thế thân sau lưng tôi.” Sở Tịch không để bụng.
“Không, cô không biết gì cả.” Cả người Tần Hứa Dương đột nhiên nghiêng về phía trước, gương mặt vốn anh tuấn giờ cứ dữ tợn như ác ma: “Nếu cô biết thì cô đã không nói rằng cô sẽ rời đi trước mặt tôi rồi.”
“Anh muốn làm gì…” Sở Tịch rụt người lại phía sau theo bản năng.
“Yên tâm, không g.i.ế.c cô đâu.”
Tần Hứa Hương lại khôi phục như thường, nhưng khí chất trên người lại càng thêm âm trầm đáng sợ. Vốn tuy đôi lúc Tần Hứa Dương cũng sẽ bất đồng quan điểm với cô, nhưng đều thương lượng được với Sở Tịch. Bất luận thế nào Sở Tịch cũng chưa từng nghĩ đến trong thời gian mấy tháng ngắn ngủn thôi mà Tần Hứa Dương lại thay đổi nhiều như thế.
“Tôi thấy hình như cô còn chưa hiểu rõ tình hình hiện giờ, có lẽ là do bệnh vẫn chưa khỏi hẳn.” Tần Hứa Dương cỉnh lại áo khoác tây trang, xoay người đưa lưng về phía Sở Tịch: “Nếu đã vậy thì cô ở ngoan ngoãn ở đây một thời gian dưỡng bệnh cho tốt đi.”
Sở Tịch muốn đứng dậy, nhưng cơ thể cô vì đã lâu không hoạt dộng mà hơi chậm chạp, đợi khi cô thích ứng được thì Tần Hứa Dương đã sớm đẩy cửa rời đi rồi. Cô thở dài, thầm nghĩ quả nhiên là vậy, hệt như những gì bé mèo quýt đoán, để thế than có thể xuất hiện danh chính ngôn thuận mà Tần Hứa Dương đã sớm chuyển cô rta khỏi bệnh viện rồi. Một khi cô có ý định không nghe lời hay muốn hủy hợp đồng thì tất nhiên, vì lợi ích khổng lồ sau lưng, Tần Hứa Dương sẽ lựa chọn giam giữ cô. Đương nhiên, hắn ta sẽ không g.i.ế.c cô. Vì tuy thế thân có thể thay được gương mặt cô những những thứ như vân tay hay là DNA sẽ không thể thay thế được. Mà nói thực ra, mục đích Tần Hứa Dương khống chế cô cũng chỉ là muốn dùng cách này để ép cô tiếp tục bán mạng cho Kinh Sơn mà thôi.
Sở Tịch thử tìm quanh trong phòng, không tìm thấy điện thoại, cũng không tìm thấy bất kỳ thiết bị có thể liên lạc nào. Nơi này rất xa lạ, cô chưa từng nhìn thấy nên cũng không thể xác định địa điểm, chỉ có thể thông qua cửa sổ nhìn ra thế giới bên ngoài. Ghi nhớ toàn bộ thông tin có ích vào lòng, Sở Tịch nằm lại trên giường lần nữa. Người ngoài nhìn vào trông như là cô phát hiện mình không thể chạy thoát được rồi tạm thời cam chịu, không ai có thể tưởng tượng được chỉ một giây sau, linh hồn của cô đã xuyên đến ngàn dặm.