Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mèo tôi nuôi hóa thành người rồi - Chương 82: Thế thân cũng chỉ là thế thân (2)

Cập nhật lúc: 2024-12-11 20:57:26
Lượt xem: 55

Một khúc nhạc ngắn ngủi mà kinh điển qua, giữa sân khấu hiện lên thân ảnh “Sở Tịch”, cô ta giương mắt nhìn Văn Tâm: “Ngọc nương, ngươi đàn thật là hay.”

Văn Tâm chỉ lo nhìn tỳ bà của mình, giọng điệu lạnh lùng: “Đáng tiếc, Sanh ca lại không thích.”

“Sanh ca vẫn là một tiểu hài tử mà.” “Sở Tịc” phe phẩy cái quạt, uốn éo xoay người cười khẽ đến cạnh Văn Tâm, vươn tay vỗ nhẹ lên đàn tỳ bà, đôi mắt quyến rũ xinh đẹp khép hờ: “Tỳ bà này là nương của ngươi cho ngươi nhỉ.”

Khán giả bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Nhân vật này của “Sở Tịch” tuy chỉ là con của nhị phòng, nhưng tốt xấu gì cũng là một tiểu thư khuê các, sao mà Sở Tịch lại diễn thành như một nử tử phong trần vậy?

Các fans giải thích:

“Có lẽ là Tịch Tịch đã xây dựng lại nhân vật thì sao?”

“Mới bắt đầu chưa được một phút thì có thể nhìn ra được cái gì chứ, có thể xem hết rồi đánh giá được không.”

“Tin tưởng Tịch Tịch.”

Ngay sau đó, vẫn là một đoạn diễn của “Sở Tịch”. Dựa theo cốt truyện, “Sở Tịch” vốn đến để giễu võ giương oai sau khi nhìn thấy trên đàn có khắc chữ Sanh thì lập tực dấy lên lòng ghen tị, vì thế đã dùng tay đẩy bàn, hất đổ làm hỏng tỳ bà. Theo lý thì đây là phần diễn rất đơn giản, chỉ cần “Sở Tịch” diễn ra biểu cảm nhân vật thay đổi từ đắc ý đến nổi giận thì đã đủ rồi. Nhưng không thể ngờ được, “Sở Tịch” đúng là đã biểu hiện ra thay đổi cảm xúc thật đấy, nhưng vấn đề là biểu hiện của cô ta hình như hơi quá… Có tức giận đến mấy cũng đâu đến mức nghiến răng nghiễn lợi chứ. Ngay cả vẻ mặt cũng cứng đơ, ngũ quan cũng dữ tợn hơn, đâu còn chút vẻ đẹp của người đẹp Dân quốc chứ?

Khán giả bắt đầu nổi lên nghi ngờ.

“Chậm chân đánh ra một dấu chấm hỏi, đây thật là Sở Tịch sao?”

“Sao tui lại bắt đầu có dự cảm khác thường…”

“Nữ thần Sở Tịch không phải sẽ thật sự lật thuyền ở chỗ của Văn Tâm chứ, không đến mức vậy đâu!”

Mà điều hoàn toàn tương phản chính là, Văn Tâm đóng vai thái thái của đại phòng vô cùng bình tĩnh, cảm xúc từ đầu đến cuối gần như không hề bị ảnh hưởng bởi người nào khác. Cô cứ như một đóa hoa mai cao nhã nhìn từ trên cao xuống, một mình nở rộ trong trời đông giá rét. Chỉ có khi đàn tỳ bà bị hất đổ làm lòng cô mới khẽ nhíu mày, trong mắt ánh lên một tia đau thương như có như không. Sự đau xót kia chỉ trong thoáng chốc, nếu không phải có camera đặc tả thì đã dễ dàng bị bỏ lỡ rồi. Nhưng dưới góc quay ba trăm sáu mươi độ không góc c.h.ế.t của camera, bất luận một chi tiết nào cũng được quay rõ không sót gì, vì thế, Văn Tâm không cần phải nói một lời kịch nào, chỉ dựa vào ánh mắt đã khiến tất cả người xem nhập diễn rồi.

Dư luận lúc này bắt đầu xoay ngược lại.

“Có một nói một, chỉ với một vòng đánh giá này tôi đã cảm thấy Văn Tâm thắng rồi.”

“Tôi cũng cảm thấy… đôi mắt của cô ấy cứ như biết nói vậy.”

“Hơn nữa không biết mọi người có cảm nhận được hay không, Văn Tâm thật sự diễn ra tư thái của một tiểu thư khuê các của đại phòng, nhưng Sở Tịch lại…”

Lời còn lại người xem chẳng dám nói nhiều, sợ bị fans cấu xé. Thực tế, bỏ đi filter thần tượng thì nếu không phải là fans của Sở Tịch, chỉ bằng màn biểu diễn hôm nay, Sở tịch cũng chẳng có gì khác biệt với những nữ diễn viên chỉ biết trừng mắt dậm chân bị người xem coi thường cả. Các fans của Sở Tịch tất nhiên cũng phát hiện điểm này, nhưng bọn họ là fans, fans thì sao có thể nói thần tượng không tốt được chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./meo-toi-nuoi-hoa-thanh-nguoi-roi/chuong-82-the-than-cung-chi-la-the-than-2.html.]

Nhất định là do Sở Tịch phát huy thất thường thôi! Là kịch bản chọn không tốt, bối cảnh nhân vật sai rồi!

Dù sao thì lí do nào cũng được, tóm lại bọn họ không tin Sở Tịch sẽ thực sự bị một người hèn kém như Văn Tâm đè xuống. Hơn nữa cảnh diễn còn chưa kết thúc, bọn họ vẫn hy vọng Sở Tịch chuyển mình, dùng kỹ thuật diễn bùng nổ để chứng minh bản thân.

Mãi đến màn diễn cuối cùng, “Sở Tịch” đóng vai một nhân vật phát hiện ra cái gọi là tình yêu mà bản thân theo đuổi từ đầu tới đuôi cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi. Nhìn Sanh ca ôm nữ tử khác trong lòng, rốt cuộc cô cũng hiểu tại sao Ngọc nương lại dùng ánh mắt thương hại nhìn mình, cô giật mình ngây người tại chỗ, mãi lâi sau cũng không lấy lại tinh thần được…

Đây vốn là một khung cảnh vô cùng thích hợp để chụp lại. Nhưng, “Sở Tịch” đúng là ngây người thật đó, nhưng khi cô diễn cảnh sửng sốt lại trừng đôi mắt lên vô cùng lớn! Đồng nghĩa với việc cô cứ trừng lớn mắt ngơ ngác nhìn như vậy mười mấy giây…

Khung bình luận tĩnh lặng. Fans có muốn thanh minh cũng không nổi nữa. Bọn họ thật sự không muốn thừa nhận cô gái diễn nhân vật thành đại tỷ ngốc nghếch này chính là nữ thần không gì không làm được của mình. Dù dung mạo của nữ thần vẫn mê người như trước, nhưng… sao lại diễn ngu xuẩn như vậy chứ? Đặc biệt là đối lập với Văn Tâm, khoảng cách không thể nào nói rõ được nữa. Vì thế những cư dân mạng bắt đầu sôi nổi dấy lên tinh thần, bắt đầu xếp hàng xin lỗi Văn Tâm.

“Tôi sai thật rồi! Hóa ra cô mới chính là phái kỹ thuật diễn thực sự!”

“Màn đối diễn hôm nay thật sự đã cho tôi mở mang tầm mắt một cách sống động, cái gì là lợi hại thực sự, cái gì gọi là thổi phồng lợi hại.”

“Giờ tôi đã thực sự tin tưởng tin đồn Văn Tâm đã đè ép Sở Tịch trong buổi casting rồi, đây còn không gọi là đè thì cái gì mới gọi là đè chứ?”

Dưới khán đài, sắc mặt Tần Hứa Dương xanh mét. Thời gian gần đây hắn ta bận chuyện đưa công ty ra thị trường, không có thời gian trông coi chuyện huấn luyện của thế thân. Hắn ta vốn tưởng rằng dưới sự dạy dỗ của những giáo viên lão luyện, dù thế thân có diễn không ra gì cho mấy thì cũng được bảy tám phần. Hắn ta chưa từng nghĩ đến lại chỉ có bốn… hơn nữa bốn phần này dưới sự đối lập của Văn Tâm đã biến thành phụ họa.

Xem ra nước cờ này hắn ta đã đi nhầm rồi. Thế thân chung quy cũng chỉ là thế thân, căn bản không thể nào thay thế Sở Tịch được. Có lẽ hôm nay trở về hắn là hắn ta phải nói chuyện lại với Sở Tịch một lần nữa, hỏi rõ xem rốt cuộc cô ta còn khúc mắc ở chỗ nào, nếu là vì vấn đề lương thì hắn ta có thể…

Có một người bên cạnh đột nhiên kéo kéo hắn ta: “Tổng giám đốc Tần, mau nhìn xem đó là ai?”

“Hả?”

Tần Hứa Dương hoàn hồn lại. Ánh mắt hắn ta chuyển hướng nhìn về phía sân khấu, chỉ thấy dưới ánh đèn lộng lẫy, vị trí giữa Văn Tâm và Sở Tịch vốn đang khiếm tốn tiệp nhận ý kiến bên cạnh MC, đột nhiên lại có thêm một người. Cô ấy ăn mặc rất giản dị, chỉ đơn giản là áo thun trắng và quần jean nhạt màu, còn mang cả mũ lưỡi trai cỡ rộng và kính râm. Cũng không biết vì sao trên người cô ấy lại có một loại cảm giác khiến người ta không thể rời mắt được. Cô ấy chạy tới bên cạnh Văn Tâm, cho Văn Tâm một cái ôm lớn. Giây tiếp theo, khi bảo vệ sắp lên sân khấu đuổi người đi thì cô ấy là tháo kính râm xuống, mỉm cười chào hỏi mọi người.

“Hi, chào mọi người.”

Là Sở Tịch! Không phải cô ta đang ở trong phòng…

Con ngươi Tần Hứa Dương lập tức co lại.

Tác giả có lời muốn nói:

Nhóc con: Tôi giúp cô ra ngoài mà cô còn lén ôm Tâm Tâm sau lưng ta!

Loading...