Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mèo tôi nuôi hóa thành người rồi - Chương 86: Dám đào góc tường của Tổng giám đốc Kỳ (1)

Cập nhật lúc: 2024-12-15 17:47:03
Lượt xem: 50

Bất luận người trong cuộc có tâm tình gì, đám người vây xem đều đồng loạt cười ha ha. Tất cả đều cười nhạo Kỳ Trưng không chút lưu tình.

“Hình tượng bá đạo của Tổng giám đốc Kỳ đâu rồi?”

“Đã lên trao giải rồi mà con ngại ngùng xoắn xuýt cái gì chứ!”

“Tổng giám đốc Kỳ à ngài không biết như vậy càng lộ sao? Ha ha ha, thiệt đau lòng cho Tâm Tâm mà, không được ôm cổ vũ.”

“Lầu trên, không sao đâu, về nhà rồi ôm đủ ấy mà!”

“Aaaa về nhà ôm… không được cười không được cười hề hề..”

Văn Tâm đứng trên sân khấu nhận giải lại hơi buồn bực. Hôm nay cô mặc một chiếc váy đẹp như tiên nữa, trang điểm cả một tiếng đồng hồ, tâm trạng vô cùng vui vẻ. Không hiểu sao khi Kỳ Trưng lên trao giải chỉ không ôm mỗi mình cô, điều này khiến cô cứ canh cánh trong lòng. Cô nghĩ mãi cũng không thông. Không phải Nhóc con yêu thầm cô sao? Chẳng lẽ mới mấy ngày mà nó đã thay lòng đổi dạ yêu người khác sao? Cứ nghĩ đến khả năng này, không hiểu sao trong lòng Văn Tâm cứ chua chua, cảm giác này đối với cô rất xa lạ, không thường xuyên xuất hiện. Suy nghĩ này một khi nảy lên thì cứ tuôn trào không thể khống chế được, ùa ra như sông vỡ đê…

Dưới sân khấu, Đường Duệ trơ mắt nhìn cơ hội tốt như vậy bị bỏ qua, tức đến mức suýt chút nghiến nát răng. Ông chủ của anh ta rất lý trí anh minh ở những phương diện khác, sao đến vấn đề tình cảm thì lại biến thành học sinh tiểu học vậy chứ. Không, ngay cả học sinh tiểu học cũng biết mua kẹo cho bạn gái, chẳng lẽ Tổng giám đốc Kỳ ngay cả học sinh tiểu học cũng không bằng?

Đường Duệ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ hận tay mình không dài ra để lúc hai người trao cúp có thể ấn đầu Kỳ Trưng vào lòng Văn Tâm. Tuy nếu làm vậy thì có rất có thể ngày mai anh ta phải cuốn gói luôn. Đương nhiên, anh ra không có bản lĩnh lớn như vậy, không thể gia nhập đảng ấn đầu được. Nhưng, thân là cấp dưới trung thành nhất của Kỳ Trưng, Đường Duệ cảm thấy phải dạy cho ông chủ nhà mình một khóa yêu đương mới được. Thế là, khi Kỳ Trưng ảo não đi xuống sân khấu, người đứng sau hậu trường ngênh đón anh không phải là trợ lý Đường nữa mà là giáo sư tình yêu Đường Duệ.

Kỳ Trưng: “…”

Mới đầu giọng điệu Đường Duệ vẫn còn tương đối uyển chuyển khéo léo: “Tổng giám đốc Kỳ, vừa rồi ngài quên ôm hả?”

Sắc mặt Kỳ Trưng không được tốt lắm: “Không.”

“Vậy… Tổng giám đốc Kỳ, ngài đột nhiên có vấn đề gì à?” Ngừng một chút, Đường Duệ hỏi tiếp.

“…” Nhất thời Kỳ Trưng không biết nên trả lời thế nào, im lặng mấy giây rồi mới bất chấp tất cả, nói: “Hình như tôi bị bệnh lạ gì đó.”

Đường Duệ: “???”

Kỳ Trưng lại nói tiếp: “Khi đến gần cô ấy tim tôi cứ đập rất nhanh, cứ như là sắp nổ tung vậy.”

Đường Duệ: “…”

Kỳ Trưng lại nói: “Tôi sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn trên sân khấu nên mới không làm theo kế hoạch.”

Đường Duệ: “…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./meo-toi-nuoi-hoa-thanh-nguoi-roi/chuong-86-dam-dao-goc-tuong-cua-tong-giam-doc-ky-1.html.]

Kỳ Trưng càng nói càng cảm thấy phân tích của mình quá đúng. Dù sao thì chuyện này vốn đã không khoa học rồi, mới nãy tim anh đập nhanh như vậy, lỡ như xảy ra bệnh gì không lường trước được, ví dụ như biến thành mèo trước mặt mọi người… Tưởng tượng đến cảnh này, mặt Kỳ Trưng đen thui.

Bấy giờ, bạn nhỏ Đường Duệ bị những lời kỳ diệu của ông chủ nhà mình đánh bay qua mấy tinh hệ cuối cùng cũng hoàn hồn. Dù giờ khắc này, anh ta vô cùng muốn hỏi: Tổng giám đốc Kỳ, chẳng lẽ hai mươi lăm năm qua ngài thật sự không có chút kinh nghiệm yêu đương nào sao? Thôi thôi lùi lại, nếu không có kinh nghiệm yêu đương thật sự thì thời niên thiếu cũng phải có mấy lần rung động tim đập thình thịch chứ, phải có chứ? Nhưng mà, qua sự suy tính kỹ càng, Đường Duệ đã đưa ra một kết luận vô cùng kinh hãi: Đúng là không có thật! Chưa từng yêu đương, chưa từng thích ai, thậm chí vì sinh ra và lớn lên ở nhà họ Kỳ, được Kỳ lão gia tử nuôi dạy như với cương vị gia chủ đời tiếp theo, ngay cả người yêu vỡ lòng cũng không có…

Thảm, quá thảm!

Đường Duệ đồng cảm sâu sắc. Đương nhiên, nghĩ đến số tiền tiết kiệm trong ngân hàng của mình, anh ta nhanh chóng thu lại sự đồng cảm này. Dù sao thì người đa mưu túc trí như Kỳ lão gia tử sao có thể không biết tình trạng này của cháu mình chứ. Khả năng duy nhất là Kỳ lão gia tử cũng không muốn Kỳ Trưng chìm vào tình cảm nam nữ vô vị. Kỳ lão gia tử yêu quý Kỳ Trưng, càng xem trọng tài năng trong thương nghiệp của anh. Nhưng Kỳ Trưng cũng là một người đàn ông bình thường, dù trời sinh tính cách của anh lạnh nhạt, dù từ nhỏ anh đã bị ngăn hết tất cả đường yêu sớm thì khi gặp được một cô gái đủ khiến trái tim anh rung động, anh vẫn không thể tránh được đắm chìm…

Để tránh việc Tổng giám đốc Kỳ năm nay đã hai mươi lăm rồi và rất có thể sẽ tiếp tục sống cô độc trong quãng đời còn lại, Đường Duệ quyết định phải nói cho anh hiểu rõ ràng.

“Tổng giám đốc Kỳ, ngài có nghĩ đến là chuyện tim đập nhanh kỳ thật không phải bệnh gì quái lạ không?”

“Vậy là vì nguyên nhân gì?”

“Có lẽ… chỉ là vì ngài thích cô Văn.”

Kỳ Trưng: “…”

Từng có rất nhiều người nói như vậy với anh. Ban đầu chỉ là mấy con mèo, có mèo rừng, mèo quýt, thậm chí cả Ragdoll. Anh đã từng phản bác, cho rằng đó không thể gọi là thích được, chỉ đơn thuần vì khôi phục thân thể thôi. Hơn nữa, để báo đáp Văn Tâm, anh cũng dồn hết toàn lực cho Văn Tâm rất nhiều điều kiện tốt. Nhưng sau này Đường Duệ nói vậy, ngay cả Kỳ Anh Anh cũng nói như vậy. Hai người kia là một trong những người thân cận nhất bên cạnh Kỳ Trưng, ngay cả bọn họ cũng cho là vậy. Lần đầu tiên trong đời, Kỳ Trưng xuất hiện một loại cảm xúc mờ mịt khác thường. Cảm xúc này đối với anh hoàn toàn mới lạ, là một phạm vị và anh chưa bao giờ tiếp xúc, chỉ cần vô ý sảy chân thì rất có thể sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng.

Kỳ Trưng hỏi lại Đường Duệ: “Thích một người là cảm giác gì?”

Đường Duệ trả lời: “Nhìn thấy cô ấy sẽ đột nhiên vui vẻ, bất giác mỉm cười.”

Kỳ Trưng nhớ lại thường ngày anh sống cùng Văn Tâm thân thiết thế nào, vẫn chưa nghĩ quá chi tiết, chỉ nhớ đến dáng vẻ ngày nào cô cũng cười tủm tỉm vẫy tay với anh, tất cả những cảm xúc bực bội tiêu cực đều biến thành mây khói trong nháy mắt. Điểm này đúng là khớp rồi.

Đường Duệ lại nói tiếp: “Còn nữa, thích một người sẽ đối xử tốt với người ấy, chỉ muốn đưa tất cả những thứ cô ấy thích đến trước mặt cô ấy để cô ấy chọn lựa.”

“Tôi có vậy sao?” Kỳ Trưng nhíu mày, không chắc lắm.

Đường Duệ thầm than, đúng quá rồi còn gì! Đương nhiên, ngoài trừ việc cô Văn muốn nuôi thêm mèo…

“Nói tiếp đi.” Kỳ Trưng rũ mắt, sâu trong đáy mắt dường như có cảm xúc gì đó cuồn cuộn tuôn trào.

Đường Duệ hỏi ngược lại anh: “Ngài từng ghen chưa? Là khi nhìn thấy người đàn ông khác ở cạnh cô Văn Tâm, lúc đó ngài có cảm giác khó chịu không?”

Đường Duệ nói xong, sắc mặt Kỳ Trưng chẳng dễ nhìn tí nào. Đường Duệ còn tưởng rằng có chuyện gì, kết quả khi nhìn theo tầm mắt của Kỳ Trưng thì mới thấy…

Đệt! Ai mà to gan vậy? Còn dám đào góc tường của Tổng giám đốc Kỳ?

Loading...