Mèo tôi nuôi hóa thành người rồi - Chương 90: Bầu trời vang vọng (2)
Cập nhật lúc: 2024-12-18 20:24:12
Lượt xem: 40
Mèo đen vừa ngủ dậy đã nhìn thấy trường đua lớn mấy mươi nghìn mét vuông ở ngoại ô thành phố, đồng thời cũng là trường đua lớn nhất cả nước.
Mèo đen: “?” Đây là công việc mà cô nói hả?
Văn Tâm chột dạ nhìn trời. Nhưng mèo đen lại không ngăn cản cô như trong tưởng tượng mà chỉ theo sát sau lưng cô, cứ như chàng vệ sĩ, không rời một tấc.
Lý Tinh Tinh nói: “Vừa nãy huấn luyện viên bảo với em đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta cứ để xe ở bãi đỗ xe là được.”
Văn Tâm gật gật đầu, thuận tay lái xe quay lại bãi đỗ rồi lùi xe vào. Động tác lái xe của cô thành thạo đến mức mèo đen và Lý Tinh Tinh cũng sửng sốt. Văn Tâm lái xe lợi hại vậy hả?
“Xuống thôi.”
Đậu xong, Văn Tâm tắt động cơ. Cửa xe được mở ra, mèo đen linh hoạt nhảy xuống, uy phong lẫm liệt cứ như một con báo con vậy. Nó đi trước mở đường, theo sau là Văn Tâm và Lý Tinh Tinh. Năm phút sau, hai người một mèo đến sân huấn luyện.
Vốn Văn Tâm còn tưởng loại sân tập này cũng chỉ lớn hơn trường dạy láy xe chút thôi, nhưng sau khi cô nhìn thấy ngọn núi cao chót vót trước mặt, cô câm nín hồi lâu. Bây giờ cô bỏ cuộc đi ôm đùi Cậu ba, liệu còn kịp không?
Hu hu… Má ơi cái núi này cao quá đi!!!
Thấy Văn Tâm lùi bước, mèo đen lập tức dùng ánh mắt chỉ hướng quay về. Không ngờ, huấn luyện viên mà Văn Tâm đã hẹn trước vừa đến.
“Cô Văn, cô đừng sợ, người thường sẽ không đua trên núi Vân Long đâu, chúng ta chỉ luyện tập trên đường bình thường thôi.”
Văn Tâm thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì may quá may quá.” Có trời mới biết cô sợ độ cao thế nào.
Huấn luyện viên là một giáo viên nữ trung niên dễ gần, rất có cảm tình với những nữ minh không sợ khổ không ngại mệt đến luyện tập như Văn Tâm. Sau khi gặp Văn Tâm lại càng cảm thấy thân thiết hơn, vì vậy bà không nhịn được đi đến, muốn đến gần cô ấy một chút. Ai ngờ, mới vừa đến gần thì con mèo đen bên cạnh Văn Tâm không hiểu sao lại trừng bà một cái. Huấn luyện viên kinh ngạc vì ánh mắt kia: “Cô Văn, con thú cưng này của cô là mèo thật sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./meo-toi-nuoi-hoa-thanh-nguoi-roi/chuong-90-bau-troi-vang-vong-2.html.]
“Là mèo nhà tôi.” Văn Tâm phì cười, ngồi xổn xuống xoa cái đầu lông xù của Nhóc con, nói: “Nào Nhóc con, kêu meo một tiếng đi, chứng minh thân phận của con nào.”
Mèo đen: “…” Không!
“Đây không phải là Văn Tâm sao? Thế nào, hôm nay chỉ để tập xe một mình à, Tổng giám đốc Kỳ không đi cùng cô sao?” Giọng nữ vừa châm chọc vừa chua ngoa truyền đến từ xa, cùng với tiếng giày cao gót cộp cộp, khiến người ta phiền nhiễu.
Mãi đến lúc nắng chiếu lên mặt người phụ nữ kia Văn Tâm mới nhận ra đó là Thư Mạn Nhiên. Thư Mạn Nhiên xuất hiện Văn Tâm mới nhớ đến, cô ta là huấn luyện viên mới gia nhập kỳ này. Nhưng cô là là phu nhân nhà giàu, đến tham gia chương trình này làm gì? Không phải là vì đợt casting lần trước không đấu lại Văn Tâm nên sinh lòng bất mãn, muốn thắng Văn Tâm trong chương trình này chứ?
Thừa lúc Thư Mạn Nhien còn chưa đến gần, Lý Tinh Tinh nhỏ giọng phổ cập khoa học cho Văn Tâm: “Chị Tâm Tâm, chồng của Thư Mạn Nhiên làm trong ngành xe đấy, em trai cô ta là tay đua chuyên nghiệp, thông qua đường dây liên quan này cô ta mới quen chồng của cô ta.”
“Vậy à…” Logic thiệt đó.
Đối với Thư Mạn Nhiên, đua xe cũng như một sân khấu khác của cô ta vậy. Có tầng quan hệ của chồng và em trai, cô ta hoàn toàn có thể nổi bần bật trên chương trình, thuận lợi giành được quán quân. Đáng tiếc, đối thủ bây giờ của cô ta không chỉ là Văn Tâm.
Thư Mạn Nhiên kiêu ngạo bước đến, bảo trợ lý của cô ta lấy chiếc xe mà cô ta đã trang bị hoàn mỹ ra. Đó là một chiếc Lamborghini màu vàng hồng, ánh vàng lấp lánh dưới ánh nắng.
Trận đấu của các huấn luyện viên chỉ là gia vị giải trí, độ khó không cao, đường đua cũng rất phẳng, ít cong quẹo. Chủ yếu là đua tính năng của xe và trình độ lái, kỳ thật chỉ cần biết lái xe bình thường là được, nhưng tốc độ phải cao hơn thường một chút. Văn Tâm vừa nhìn thấy chiếc xe thể thao xinh đẹp của Thư Mạn Nhiên, cô mới đột nhiên nghĩ đến: Xong rồi, mình không có xe!
Tuy tổ chương trình có cung cấp xe, cô cũng không đến mức không có xe lái, nhưng chiếc xe cao nhất chỉ được một triệu của tổ chương trình có thể so được với Lamborghini của người ta à? Thật ra Văn Tâm cũng không hiểu biết nhiều về giá của xe thể thao, ít nhất là không biết nhiều bằng giá đồ trang điểm. Nhưng chiếc Lamborghini này, chỉ cần nhìn mắt thường cũng thấy vừa đẹp vừa quý giá. Đừng nói là Thư Mạn Nhiên khoe khoang, nếu Văn Tâm có chiếc xe này nhất định cô cũng sẽ không nhịn được khoe thôi.
Thư Mạn Nhiên vô cùng đắc ý với chiếc xe yêu của mình, đặc biệt là cô ta biết Văn Tâm mới lái một chiếc BMW bình thường đến đây, giờ chiếc BMW đó còn đang xám xịt đậu trong bãi kia kìa. Nghĩ đến lần trước mình phải chịu nhục vụ casting, Thu Mạn Nhiên vờ vĩnh bước tới, nói: “Ai chà Tâm Tâm, có phải Tổng giám đốc Kỳ quên mua xe cho cô không? Không thì chỗ tôi còn đấy, cho cô mượn trước một chiếc nhé.”
Thư Mạn Nhiên còn chưa dứt lời, tiếng động cơ ầm ầm nổ vang đã cắt ngang lời cô ta. Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía đường đua. Một, hai, ba chiếc… Lamborghini, Maybach rồi Ferrari.. Bảy chiếc xe đua đỉnh cấp lần lượt xuất hiện, đi đầu chính là chiếc Ferrari màu đỏ rực biểu tượng nhất.
Xe dừng lại, cánh cửa xe được tung lên như đôi cánh, một người đàn ông dường như là con lai cao mét chín bước ra, chào hỏi với Văn Tâm: “Tâm Tâm, đến xem thử cô thích chiếc nào?”