Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mèo tôi nuôi hóa thành người rồi - Chương 91: Quán quân cuối cùng (1)

Cập nhật lúc: 2024-12-18 20:27:23
Lượt xem: 47

Sau khi Hoắc Khang đến sân luyện đua mới nhận được tin Văn Tâm cũng đang ở đây. Trường đua này là sản nghiệp trên danh nghĩa của cha hắn, từ giám đốc cấp cao đến quản lý, mục đích lập nên nơi này chỉ vì để tiện cho Hoắc Khang luyện đua. Thế nên thường nếu không sử dụng thì xe của Hoắc Khang sẽ được đậu ở đây.

Biết Văn Tâm đến, Hoắc Khang đã sớm nghĩ đến vấn đề xe, cho người lái toàn bộ xe của mình ra cho Văn Tâm chọn lựa, nhân tiện còn có thể khoe khoang trước mặt cô nữa. Nhưng Hoắc Khang không ngờ hắn còn chưa kịp khoe được một phút thì đã nhìn thấy sau lưng có một cái bóng thấp thoáng. Đó là một con mèo cả người đen thui, đang nhìn mình như hổ rình mồi.

Ông anh à sao anh cứ âm hồn không tan vậy?

Ý cười trên mặt Hoắc Khang dần hạ xuống, không dám quá kiêu ngạo, chỉ sợ tên Nhóc đen này ghen tỵ đến mức tức không nhịn được, sẽ khiến dung mạo anh tuấn của hắn bị thương tổn đến không thể bù đắp lại được. Vậy mà kế đó, Văn Tâm vui mừng khôn xiết chạy về phía mấy chiếc xe đua bên cạnh Hoắc Khang, trong mắt như có ánh sao lấp lánh: “Tôi có thể mượn chúng thật sao?”

Hoắc Khang thật sự rất muốn nói là đương nhiên có thể, tặng cho cô cũng được, dù sao tôi cũng đã ăn nhiều cơm của cô vậy mà. Nhưng ánh mắt của tên Nhóc đen nào đó sau lưng lại nhắc nhở hắn: Cẩn thận lông mi đó!

Hoắc Khang: “…”

Hắn cũng không muốn nhìn thấy sau khi hắn đưa xe xong thì ngày hôm sau con mèo bông giống hệt mình được trưng trong tủ kính lại lớn hơn một chút. Có trời mới biết mấy ngày trước hắn phát hiện con mèo bông kia sắp lớn gàn bằng con của Nhóc đen rồi, hắn khủng hoảng biết bao nhiêu. Vì thế, Hoắc Khang trưng ra bộ mặt của quý công tử ưu nhã, vờ như xa cách nói: “Khụ khụ, tất nhiên là mượn được, nhưng phải trả phí thuê theo giá hội viên bình thường đó.”

Văn Tâm không chút nghĩ ngợi gật đầu đồng ý ngay: “Được! Tôi sẽ trả tiền thuê cho anh!”

Việc công làm theo phép công, thế này thì Nhóc con sẽ không ghen tỵ rồi nhỉ? Hoắc Khang vừa dùng đuôi mắt liếc liếc mèo đen vừa thầm nghĩ.

Bên kia, Thư Mạn Nhiên không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, còn tưởng Văn Tâm lại thông đồng với công tử nhà họ Hoắc, tức đến phát run cả người. Cô ta mắng: “Dạo này mấy cô gái sao lại không biết xấu hổ đến vậy, có một còn chưa đủ, còn muốn ôm hai?”

Đúng lúc này, em trai của cô ta, tay đua xe Thư Diệc Nhiên vừa đến, thấy chị mình nổi giận như vậy, hỏi han: “Chị sao vậy? Ai chọc đến chị?”

“Em xem đi!” Thư Mạn Nhiên hất mắt ý chỉ vào Văn Tâm và Hoắc Khang cách đó không xa.

“K thần à.” Thư Diệc Nhiên cho rằng chị mình đang so đo với Hoắc Khang, vội khuyên can cô ta: “Chị, đừng so với K thần, bãi luyện đua này đều là của người ta cả đó.”

Thư Mạn Nhiên liếc em mình một cái xem thường: “Đương nhiên chị biết.” Nếu không thì cô ta sẽ không ngoan ngoãn nhận thua nước như vậy đâu.

Thư Diệc Nhiên hỏi: “Vậy chị tức gì chứ?”

Thư Mạn Nhiên hừ lạnh một tiếng: “Thấy người phụ nữ bên cạnh cậu Hoắc chưa, cô ta là đối thủ cạnh tranh của ta, thực lực chẳng ra gì, bản lĩnh ôm đùi lại nhất đẳng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./meo-toi-nuoi-hoa-thanh-nguoi-roi/chuong-91-quan-quan-cuoi-cung-1.html.]

Nhìn theo tầm mắt Thư Mạn Nhiên, lúc này Thư Diệc Nhiên mới chuyển lực chú ý đến Văn Tâm. Văn Tâm đang chọn xe, vì thế Thư Diệc Nhiên không nhìn thấy cô ở phía chính diện, chỉ là đôi chân trắng mịn kia đúng là hút hồn. Thư Diệc Nhiên không kìm lòng được khen một câu: “Cô nàng này dáng đẹp thật đó.”

Thư Mạn Nhiên càng tức hơn, cô ta giẫm giày cao gót quay người đi, chẳng còn tâm trạng luyện đua nữa. Thư Diệc Nhiên nhanh chóng cản cô ta lại: “Chị, đừng giận mà, em chỉ thuận miệng khen cô ta một câu thôi, hai ta mới là chị em ruột mà.”

Thư Mạn Nhiên cười lạnh: “Vậy em đấu thắng tên Hoắc Khang kia cho chị đi, xả giận cho chị, làm được không?”

Thư Diệc Nhiên cười cười ranh mãnh: “Em không thể, nhưng có người có thể.”

“Ý em là…”

“Để em mời người kia đến.”

“Nếu tìm người có thể thắng được Hoắc Khang thì chỉ có người kia thôi, ai cũng gọi Hoắc Khang là K thần, nhưng lại quên mất người kia mới là quán quân thật sự năm đó. Huống chi, chị có nhìn thấy đội của Hoắc Khang lần này không, toàn là một đống tôm vụn cá thối.”

Thư Mạn Nhiên cũng được coi như là nửa người trong giới đua xe, nghe Thư Diệc Nhiên giải thích mấy câu đã hiểu, sự bất an sốt ruột vì sự xuất hiện đột ngột của Hoắc Khang dần an ổn lại, thậm chí còn hơi nhếch khóe miệng, như đang xem kịch vui. Văn Tâm, dù cô có Hoắc Khang ủng hộ thì thế nào? Quán quân cuối cùng cũng sẽ thuộc về Thư Mạn Nhiên này thôi.

Trên bãi đua, qua một hồi chọn lựa khó khăn, rốt cuộc Văn Tâm chọn một chiếc Maybach. Ưu điểm lớn nhất của chiếc Maybach màu bạc này là tính ổn định, vừa chắc chắn còn khả năng tăng tốc mạnh mẽ, là sự lựa chọn tốt nhất cho người mới đua. Huấn luyện viên mở cửa xe giúp cô, muốn cho Văn Tâm chạy thử một lần, nhưng không hiểu sao mèo đen nhà Văn Tâm lại nhảy trước lên ghế lái. Văn Tâm sửng sốt: “Sao vậy Nhóc con?”

Mèo đen không biết nói, đương nhiên không thể trả lời vấn đề của cô, nhưng nó lại dùng đôi mắt như chứa ngàn lời vạn ý nhìn Hoắc Khang.

Hoắc Khang: “?” Ông anh à, giờ tôi đâu phải mèo sao mà hiểu!

A, từ từ, hình như hắn hiểu thật nè?! Ý của Nhóc đen là… để hắn chạy thử trước một vòng.

Tâm trạng Hoắc Khang phức tạp nhìn mèo đen, nhất thời không biết nên rủa hắn lại biết tiếng mèo hay là rủa cái tên Nhóc đen này đúng là đen tối. Nhưnng cuối cùng, Hoắc Khang vẫn chẳng nói gì lên xe, nghiêng người nói với Văn Tâm: “Đi, tôi đưa cô chạy thử một vòng, cả mèo của cô nữa.”

Huấn luyện viên đứng bên cạnh giật mình. Cậu Hoắc đích thân hướng dẫn sao?

Tất nhiên là Văn Tâm cung kính không bằng tuân mệnh, nhưng cô nhìn Nhóc con ngồi trên ghế phụ, hơi lo lắng: “Hay là Nhóc con à, con với dì Tinh Tinh ở lại đây xem nhé.” Lát nữa xe chạy nhanh như vậy, Nhóc con lại không mang đai an toàn được, nếu bị thương thì làm sao giờ?

Ai ngờ, mèo đen lại khăng khăng giữ ý mình, có nói gì cũng không chịu xuống. Một người một mèo giằng co mãi, Hoắc Khang không nhịn được nói: “Cô quân lần trước tôi từng đưa nó đi cùng sao? Yên tâm đi, cứ giao tất cho tôi.”

Mèo đen dùng ánh mắt chân thành nhìn Văn Tâm, cô đành phải thỏa hiệp.

Loading...