Minh Hôn - 110
Cập nhật lúc: 2024-07-11 18:01:53
Lượt xem: 80
Chờ đến khi chúng tôi đuổi kịp, chúng tôi cũng không cần phải ra tay nữa.
Chỉ cần một mình Bác đạo trưởng đã đủ g.i.ế.c c.h.ế.t mười tên lệ quỷ rồi.
Đám lệ quỷ còn lại bị dọa sợ hết hồn, khác hẳn với tiếng thét “Ngao ngao” và vẻ mặt hung ác của bọn chúng trước đó.
Lúc này bọn chúng đã bị Bác đạo trưởng dọa tới mức ngã nhào ra đất, bọn chúng tranh nhau chạy về phía ngôi miếu đổ nát.
Không chỉ vậy, ngay cả đám ác quỷ đứng canh cửa, sắc mặt của cũng trở nên cứng đờ.
Tôi cũng không nghĩ tới, Bác đạo trưởng mập như vậy.
Vậy mà khi chiến đấu ông ấy lại chẳng khác nào một cỗ máy hình người, mạnh đến độ không thể tưởng tượng nổi.
Bác đạo trưởng nhìn thấy đám lệ quỷ chạy trốn, cũng không đuổi theo, ông ấy chỉ đứng bên ngoài ngôi miếu đổ nát.
Ông ấy nói với đám ác quỷ canh cửa: “Để tao đi vào g.i.ế.c chúng mày, hay là chúng mày ra đây chịu chết!”
Trước khi nói, Bác đạo trưởng còn bày ra dáng vẻ rất oai phong, vô cùng khinh miệt đối thủ.
Đám ác quỷ kia nhất thời bị nghẹn họng, Bác đạo trưởng một mình đánh bại ba mươi lệ quỷ, g.i.ế.c c.h.ế.t mười lệ quỷ, vậy mà bản thân của ông ấy lại không có lấy một vết xước.
Nếu đám lệ quỷ dám vác mặt ra đây, thì chỉ trong một giây thôi, bọn chúng sẽ bị đánh thành tro.
Nếu trước đây tôi còn hoài nghi về Bác đạo trưởng, thì hiện tại, sự hoài nghi ấy đã hoàn toàn biến mất.
Có Bác đạo trưởng với đạo hạnh cao thâm như thế, chúng tôi còn sợ ai? Ác quỷ à? Đối với ông ấy mà nói, g.i.ế.c bọn chúng chẳng khác nào một trò chơi đơn giản.
Sĩ khí tăng vọt, tôi hướng về phía đám lệ quỷ chửi bậy một tiếng: “Con mẹ mày, còn muốn lấy mạng bọn tao à? Thế nào? Mạng đưa tận cửa rồi cũng không dám ra lấy à?”
“Thằng nhãi con……” Tên ác quỷ nhất thời bị chọc cho tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không dám ra tay.
Hắn chỉ có thể nhìn chằm chằm chúng tôi với ánh mắt hung dữ, ngoài ra không thể làm gì được.
Thấy vẻ mặt của tên ác quỷ tức đến uất nghẹn, khỏi phải nói trong lòng tôi vui đến thế nào.
Nhưng đúng vào lúc này, từ trong ngôi miếu đổ nát bỗng nhiên vọng ra một giọng nói khàn khàn: “Ha ha ha! Hoá ra là truyền nhân của kỳ môn bí pháp, thuật tam độn nạp thân (thân thể biến mất ba lần) quả là hiếm có!”
Khi giọng nói xa lạ kia vang lên, đám lệ quỷ đứng ở cổng miếu đã vội vàng nhường đường.
Sau đó, một ông già lưng còng, mặc áo liệm, bỗng nhiên bước ra từ trong ngôi miếu đổ nát.
Hai tay chắp sau lưng, khoác một tấm vải liệm màu đen, trông rất kỳ lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/110.html.]
Tên ác quỷ đứng bên cạnh nhìn thấy ông lão, hắn rất cung kính gọi một tiếng: “Sư phụ!”
Những con quỷ nô nhìn thấy ông lão này, cũng đều tỏ vẻ nơm nớp lo sợ, dường như bọn chúng rất sợ ông lão này.
Mà tôi, lại không khỏi nhíu mày.
Sư phụ của tên ác quỷ này, lẽ nào chính yêu nhân đứng sau mọi chuyện, “Quỷ thiên sư”?
Trong lòng tôi nghĩ đến đó, nhưng chưa kịp phản ứng, Bác đạo trưởng đứng bên cạnh đã mở miệng hỏi: “Ông chính là Quỷ Thiên Sư?”
Sắc mặt của Bác đạo trưởng rất bất thiện, ông ấy thể hiện ra tư thế một lời không hợp liền động thủ.
Mà ông già kia lại cười vài tiếng “Ha hả”: “Không dám, không dám nhận, bần đạo là Quỷ Tam Nguyên, hai chữ “thiên sư” này là do đồng môn tặng cho mà thôi! Nhưng bần đạo cảm thấy rất hứng thú với thuật tam độn nạp thân của ông. Tuy nhiên, sau khi Long Tuyền chân nhân quy ẩn, chưa từng có người sử dụng thuật pháp này. Chẳng lẽ Long Tuyền chân nhân là sư phụ của ông?”
Tôi đứng bên cạnh lắng nghe, sắc mặt cũng không có thay đổi, bởi vì đối với chuyện này tôi chẳng biết gì cả.
Nhưng sư phụ, Độc đạo trưởng cùng với Bạch Phong đứng ở bên cạnh khi nghe thấy bốn chữ “Long Tuyền chân nhân”, sắc mặt đã thay đổi rõ rệt, bọn họ đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Long Tuyền, Long Tuyền chân nhân?” Độc đạo trưởng vô cùng kinh ngạc, ngay sau đó ông ấy đã quay đầu nhìn về Vương tiền bối đang đứng ở phía sau.
Đám người của sư phụ cũng đồng loạt quay đầu nhìn, kinh ngạc nhìn Vương tiền bối.
Có vẻ như người được gọi là “Long Tuyền chân nhân” này có địa vị rất đặc biệt trong nghề của chúng tôi.
Nhưng sắc mặt của Bác đạo trưởng lại trở nên lạnh lùng, dường như mấy chữ này chính là một cấm kỵ.
Ông ấy lạnh lùng nhìn chằm chằm yêu đạo: “Có phải hay không, xuống địa phủ mà hỏi Diêm Vương đi!”
Vừa dứt lời, Bác đạo trưởng đã giơ kiếm xông lên, tốc độ cực nhanh.
Tên yêu đạo nhìn thấy Bác đạo trưởng đột ngột ra tay, trên mặt ông ta nhất thời lộ ra một nụ cười quỷ quyệt: “Người trẻ tuổi, tính tình cũng quá nóng nảy rồi!”
Nói xong, sắc mặt của tên yêu đạo cũng trở nên nghiêm túc, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, cơ thể của ông ta đã lao nhanh về phía trước.
Một luồng khí lạnh đột nhiên xuất hiện, đồng thời, tôi đã nhìn thấy tên yêu đạo kia giống như vừa dịch chuyển tức thời vậy.
Chỉ để lại một tàn ảnh, trực tiếp lao nhanh về phía Bác đạo trưởng.
Bác đạo trưởng không kịp phản ứng, ông ta há to miệng làm lộ ra một hàm răng vừa to vừa đen nhánh.
Ông ta “gào” một tiếng, rồi cắn về phía cổ của Bác đạo trưởng…