Minh Hôn - 1110
Cập nhật lúc: 2024-07-31 18:58:44
Lượt xem: 16
Cả người trực tiếp ngã xuống đất, nhất thời không thể đứng dậy được.
“Thi Muội, Phong ca!”
“Hàn Tuyết Phong......”
Tôi vô cùng lo lắng, nhanh chóng cùng lão Phong chạy qua.
“Thườn Quan tiểu thư!” Hồ Lục Gia cũng mở miệng nói, Hồ Thất Nãi và Hồ Mỹ cũng tỏ ra lo lắng, lập tức chạy tới.
Phải biết rằng Thượng Quan Thư và Hồ Mẫu có giao tình rất sâu.
Ở trong mắt Hồ Mẫu, bà ấy xem Thượng Quan Thư như em gái của mình.
Bởi vì mối quan hệ này, Hồ Lục Gia cũng vô cùng quan tâm Thượng Quan Thư.
Tôi là người đầu tiên đi tới trước mặt Thượng Quan Thư, thấy cô ấy ôm n.g.ự.c phẫn nộ nhìn chằm chằm chiếc trực thăng đang bay xa trên bầu trời.
“Thi Muội, cô không sao chứ?” Tôi mở miệng nói.
Thi Muội lắc đầu: “Không sao, đám yêu đạo này đã bố trí trận bùa ở đây, cho nên chúng tôi bị đánh mà không kịp trở tay!”
Nói xong, tôi liền đỡ Thi Muội đứng lên.
Bên kia, lão Phong cũng đỡ Phong ca dậy.
Phong ca xua tay: “Mẹ kiếp, lần sau tên yêu đạo c.h.ế.t tiệt này mà bị ông đây bắt được, bọn chúng nhất định sẽ c.h.ế.t rất thảm!”
Phong ca tức giận, sau khi nói xong một câu như vậy liền hóa thành một cái bóng trắng, trực tiếp biến mất trong thân thể của lão Phong.
Hiện tại tất cả mọi người đều biết, muốn đuổi kịp đám yêu đạo kia và cứu Độc đạo trưởng là không có khả năng.
Bởi vậy, Phong ca cũng không có ý định tiếp tục ở lại bên ngoài.
Sau khi Phong ca trở lại thân thể của lão Phong, cậu ấy nhìn trực thăng đã biến thành một vệt sáng nhỏ, thì lộ ra vẻ u buồn.
Tại sao bọn chúng lại bắt sư phụ và Độc đạo trưởng chứ? Chẳng phải chúng tôi với bọn chúng có thù oán sâu nặng sao?
Vì sao lại chạy trốn, còn muốn mang theo Độc đạo trưởng?
Tôi luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng không thích hợp ở chỗ nào thì chính tôi cũng không rõ.
Lúc này tất cả mọi người đều đứng ở trên sân thượng, sau đó đột nhiên có mấy quỷ hồn bay tới.
Bọn họ vừa tới sân thượng, liền chắp tay với Thượng Quan Thư.
Sau đó liền nghe được một người trong đó mở miệng nói: “Minh chủ, tất cả một trăm hai mươi bảy yêu đạo của Nhật Nguyệt Giáo đã bị tiêu diệt toàn bộ. Xin Minh chủ đưa ra chỉ thị!”
Quỷ này có thân hình cao lớn, râu ria xồm xoàm hẳn là thống lĩnh của đám quỷ hồn này.
Thượng Quan Thư nghe đến đó, khẽ gật đầu nói: “Tốt, hiện tại mọi người có thể trở về!”
“Vâng!” Quỷ thống lĩnh lập tức trả lời, sau đó quay người lại, mang theo hai tên trợ thủ liền rời khỏi nơi này.
Hiện giờ tất cả yêu đạo trong công ty công nghệ Minh Thị đều đã bị tiêu diệt, Lăng Thiên và yêu đạo đầu báo đã trốn thoát.
Chúng tôi không cần phải ở lại đây nữa nên nhìn lên bầu trời đêm.
Thở dài một hơi, liền rời khỏi nơi này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/1110.html.]
Vào thang máy, chúng tôi đi thẳng đến tầng một.
Nhưng mà điều kì lạ là những bảo vệ lúc trước vẫn luôn canh giữ ở chỗ này tất cả đã rời đi.
Ngay cả nhân viên bảo vệ ở chốt an ninh trước cửa cũng không biết đã rời đi từ lúc nào.
Toàn bộ công ty trách nhiệm hữu hạn công nghệ Minh Thị, lúc này đã trống rỗng.
Những chuyện còn lại chúng tôi cũng không quản được nhiều.
Điều tôi quan tâm bây giờ là tình hình của sư phụ.
Sau khi xuống lầu, tôi gọi điện thoại cho lão Tần gia.
Lão Tần gia nói đang mang theo sư phụ đi bệnh viện thành phố, cho nên sau khi chúng tôi rời khỏi công ty công nghệ Minh Thị.
Liền muốn chạy vào bệnh viện xem tình hình của sư phụ thế nào.
Sau khi chúng tôi đi nhờ xe đến bệnh viện, bác sĩ trực ban đang làm kiểm tra cho sư phụ.
Bởi vì việc sư phụ bị yêu hóa cũng không nghiêm trọng, chỉ là bên ngoài da xuất hiện lông thú mà thôi.
Nhìn qua có chút dọa người, nhưng hiện tại người mắc bệnh da thú cũng không phải không có, cho nên bác sĩ cũng không cảm thấy quá kinh ngạc.
Mà sư phụ cũng đã tỉnh lại.
Chỉ là rất suy yếu, nói chuyện cũng rất vất vả, cơ thể không có sức lực.
Sư phụ thấy chúng tôi tới, hai mắt mở to, mở miệng nói: “Lão, lão Độc, lão Độc cứu về, cứu về chưa?”
Tôi có chút mất mát, lắc đầu: “Chạy rồi, bị cái tên yêu đạo đó mang đi rồi!”
Sư phụ nghe đến đó, cả người liền ngã dựa vào gối đầu.
Nhắm hai mắt lại, không nói một câu.
Không chỉ có như thế, khóe mắt ông ấy còn chảy ra một giọt nước mắt.
Sư phụ và Độc đạo trưởng quen biết nhau đã lâu.
Thời gian quen biết tuy không lâu, nhưng tình cảm rất sâu đậm, là bạn bè sinh tử.
Lần này từ biệt trong lòng sư phụ đã có một phán đoán.
Độc đạo trưởng, chỉ sợ là không sống được.
Cho dù sống sót, cũng nhất định hoàn thành giai đoạn yêu hóa thứ ba, vĩnh viễn trở thành một con quái vật không phải người cũng không phải thú.
Tôi thấy sư phụ không nói chuyện nên cũng không tiện hỏi thêm gì.
Tôi hỏi bác sĩ bên cạnh xem tình hình của sư phụ tôi thế nào.
Bác sĩ kia cũng không kết luận ngay, chỉ nói phải đợi sau khi có kết quả kiểm tra thì mới có thể đưa ra kết luận được.
Đồng thời còn đuổi hết chúng tôi ra ngoài.
Nói rằng bệnh nhân quá yếu, muốn chúng tôi đừng làm phiền.
Đứng ở hành lang, tôi nhìn lão Phong đang ngồi trên ghế với vẻ mặt u buồn.
Tôi đi tới, vỗ vỗ bả vai cậu ấy: “Lão Phong, Độc tiền bối không có việc gì đâu, một khi có cơ hội chúng ta liền đi cứu ông ấy ra!”