Minh Hôn - 1139
Cập nhật lúc: 2024-08-01 20:27:19
Lượt xem: 10
Còn Dương Tuyết lại đáp: “Vương sư thúc đã cho tôi một lá bùa thanh nhãn ( bùa sáng mắt ), tôi có thể dùng sức mạnh của bùa chú để phá giải một ít sương mù từ yêu pháp. Nhưng thời gian để thi triển pháp thuật này quá lâu, ít nhất phải mất ba phút.”
Dương Tuyết lên tiếng, cô ấy không muốn lại bị thương thêm lần nữa.
Sau khi bị trúng một mũi tên ở sau lưng, Dương Tuyết hét lên một tiếng thảm thiết, rồi mất cân bằng.
Nhìn thấy như vậy, sắc mặt tôi lập tức biến đổi.
Tôi nhanh chóng lao về phía trước, nhằm đỡ lấy cô ấy ngay lập tức.
Lợi dụng kiếm gỗ đào trong tay, tôi quét bay một mũi tên mới phóng tới.
“Dương Tuyết, cô cứ thi triển pháp thuật đi, chúng tôi sẽ cố gắng tranh thủ thời gian cho cô!” Tôi nói với Dương Tuyết.
Sau đó, tôi quay sang nói với lão Phong và Từ Lâm Tĩnh: “Chúng ta mau lui tới vách tường, bảo hộ cho Dương Tuyết!”
“Được!”
Hai người họ cùng đồng thanh đáp, sau đó, bốn người chúng tôi nhanh chóng rút lui đến góc tường.
Cứ như vậy, chúng tôi có thể ngăn chặn công kích ở một phía.
Những mũi tên tên vẫn được bắt ra một cách điên cuồng, không ngừng lao đến chỗ chúng tôi.
Không chỉ có đạo khí của chúng tôi bị tiêu hao, mà đến cả tính mạng của chúng tôi cũng bị uy hiếp.
Lúc này, ba người còn lại chúng tôi đã đẩy Dương Tuyết ra sau lưng để bảo vệ.
Cố gắng đứng thẳng người, vận chuyển đạo khí trong cơ thể, chúng tôi không ngừng múa thanh kiếm gỗ đào trong tay, ngăn cản những mũi tên không ngừng được phóng tới.
Dương Tuyết cũng không dám chần chờ, sau khi được chúng tôi đẩy ra sau lưng để bảo vệ, cô nàng cũng nhanh chóng lấy ra một lá bùa.
Lá bùa này, hẳn là chính là “Bùa Thanh Nhãn” mà cô ấy đã nhắc tới.
Tay trái Dương Tuyết cầm bùa thanh nhãn, tay phải nhanh chóng kết ấn.
Trong miệng cô ấy bắt đầu lẩm nhẩm một số câu thần chú mà chúng tôi không thể hiểu được, khẩu hình rất nhanh, cũng rất phức tạp.
Dương Tuyết nhắm hai mắt lại, miệng không ngừng niệm thần chú.
“Muốn phá giải pháp thuật của bản vương? Nằm mơ đi!” Giọng nói của nam quỷ lại lần nữa truyền đến tai chúng tôi.
Khi âm thanh này xuất hiện, một đợt mũi tên khác lại được b.ắ.n ra.
Nhưng những mũi tên b.ắ.n lần này, đã trực tiếp biến thành kiếm ngắn mà bay tới.
Mỗi thanh kiếm này dài tầm nửa thước (khoảng hơn 15cm), còn phát ra ánh sáng lạnh lẽo và lưỡi kiếm sắc bén dị thường.
Lúc này, từ ba hướng còn lại, kiếm ngắn không ngừng bay về phía chúng tôi.
Tất cả chúng tôi đều trừng lớn hai mắt, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hãi.
Mẹ nó! Tên lệ quỷ này quả thật là có thủ đoạn.
Tuy rằng đạo hạnh của nó không phải quá mạnh, nhưng tên khốn này lại có một số thủ đoạn đặc biệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/1139.html.]
Loại yêu pháp mê hoặc mắt người quái lại này, thực sự có chút khó giải quyết.
Nhìn vào những thanh kiếm ngắn liên tục bay về phía mình, chúng tôi nâng vũ khí trong tay lên, không chỉ để chống lại những thanh kiếm ngắn đó.
Tuy nhiên, số lượng kiếm ngắn quá nhiều, và sau hiệp đầu tiên, mọi người lần lượt bị trúng đòn.
“A!”
Tôi nhịn không được mà phải hét lên một tiếng, phát hiện đùi trái của mình đã bị kiếm ngắn đ.â.m thủng.
Máu tươi thực sự chảy dọc theo kiếm ngắn mà rơi xuống, trên đùi tôi cảm nhận được một cơn đau đớn.
Lúc này, tôi cảm giác như chân trái của mình đã không thể cử động được nữa.
Bên này, tôi vừa mới trúng chiêu, thì ở bên kia, lão Phong cũng gặp tai ương theo.
Sườn phải của cậu ấy bị một thanh kiếm ngắn cắt qua, m.á.u tươi đang không ngừng chảy ra bên ngoài.
Lão Phong đau đến nỗi mồ hôi lạnh ứa ra, nhưng anh chàng này nhẫn nhịn giỏi hơn tôi, không chịu kêu lên một tiếng nào.
Ngoại trừ tôi và lão Phong, bàn tay của Từ Lâm Tĩnh cũng bị một thanh kiếm ngắn đ.â.m vào.
Lúc này, mặt cô ấy đã đau đến tái nhợt đi, nhưng ngay cả như vậy, cô ấy cũng không vì đau đớn mà chịu lùi lại nửa bước.
Ngày thường nhìn Từ Lâm Tĩnh có vẻ cà lơ phất phơ, chẳng khác nào một sinh viên đại học bình thường.
Thích coi phim, thích ăn vặt, mê chơi game.
Nhưng mà, một khi phải đối mặt với hung hồn ác sát…
Từ Lâm Tĩnh đã thay đổi hoàn toàn, như trở thành một người khác, không chỉ nghiêm túc hơn mà còn rất lý trí.
Mọi người đều rơi vào thế “nghìn cân treo sợi tóc”, hơn nữa tình hình còn càng ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Nhưng chúng tôi đều hiểu rõ, những vết thương chúng tôi đang chịu, chưa hẳn đã là thật.
Chỉ cần phá được ảo cảnh này, tất cả những đau đớn, vết thương gì đó, đều sẽ biến mất…
Đương nhiên, cũng không ngoại trừ trong đó có một số vết thương thật sự.
Nhưng mặc kệ như thế nào, lúc này chúng tôi đều cần phải cẩn thận hơn một chút.
Chẳng may mà mất mạng, vậy thật đúng là chúng tôi mất nhiều hơn được rồi.
Thời gian trôi đi, những thanh kiếm ngắn kia vẫn không ngừng lao tới, hơn nữa còn càng lúc càng nhiều.
Chúng ta đã sắp không ngăn cản nổi nữa rồi, khi chúng tôi chống cự được thêm hai phút rưỡi…
Trên cơ thể của mỗi một người chúng tôi, đều có ít nhất mười vết thương.
Đau đớn vô cùng, quần áo của chúng tôi đã ướt đẫm mồ hôi từ lâu.
Mỗi người trong số ba chúng tôi đều đang cắn chặt răng để kiên trì.
Ngay lúc mọi người không thể kiên trì thêm được nữa, cho rằng mình sắp rơi vào trong ảo cảnh này…
Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu khẽ của Dương Tuyết: “Thanh nhãn chú, cấp cấp như luật lệnh, mở!”