Minh Hôn - 1143
Cập nhật lúc: 2024-08-01 20:37:36
Lượt xem: 12
Tôi gật gật đầu, không nói lung tung nữa.
Vì vậy, hai chúng tôi thông qua cách đánh giá cường độ sát khí, bắt đầu tìm kiếm vị trí của tên kia quanh dốc Cửu Phong.
Dần dần chúng tôi nhận ra, càng đi lên trên, sát khí càng trở nên dày đặc hơn.
Chúng tôi tiếp tục đi lên, và một lúc sau, chúng tôi đã đi thẳng đến đỉnh núi.
Vừa đến nơi này, con ngươi của chúng tôi lại được một trận giãn ra.
Tôi nhìn thấy một “nhóm người” đang đứng trên đỉnh núi.
Một trong số “những người” này chính là tên lệ quỷ chúng tôi đang khổ sở tìm kiếm, chính là cái tên tự xưng là “Phong Đại Vương”.
Người đang đứng bên cạnh gã, chính là Tiểu Lan trong chiếc váy cưới màu đỏ.
Ở phía sau, là năm hình nhân được tạo ra bằng giấy trắng.
Tuy những hình nhân bằng giấy trắng này đứng bất động phía sau tên khốn kia, nhưng chúng tôi có thể cảm nhận được, trong người năm hình nhân đó có từng luồng sát khí lạnh lẽo toả ra.
Nói cách khác, năm hình nhân bằng giấy trắng này tuyệt đối không phải là hình nhân thông thường, chúng còn có thể là “vật sống”.
Trong lúc tôi và Dương Tuyết đang ngơ ngác, thì ở một bên khác, lão Phong cùng Từ Lâm Tĩnh cũng ló đầu ra.
Hiển nhiên là bọn họ cũng đã phá vỡ làn sương mù đen, lần theo sát khí mà tìm lên được đến đỉnh núi.
Chúng tôi cách nhau khá xa, nhưng lúc này cũng khẽ gật đầu một cái, xem như thay cho lời chào hỏi, báo cái bình an.
Mà tên lệ quỷ kia lại đứng trên đỉnh núi, nhìn ngắm phong cảnh ở nơi xa.
Gã nhìn những công trường xây dựng bên ngoài triền núi: “Chúng mày cũng rất giỏi, bản vương không thể không khâm phục chúng mày. Nhưng mà, một khi đã động tới bản vương, chúng mày nhất định đều phải chết.”
Vừa dứt lời, sắc mặt của đối phương trở nên vô cùng dữ tợn.
Gã mở trừng hai mắt, sau đó hô lên: “Giết bọn chúng cho bản vương!”
Lời vừa nói ra, năm hình nhân bằng giấy trắng phía sau tên quỷ kia liền lao về phía chúng tôi.
Nhìn thấy những hình nhân này lao tới, tôi và Dương Tuyết cũng không khách khí.
Chúng tôi vận khí, chuẩn bị đón nhận những đòn tấn công của đối phương.
Nhưng lúc này tôi mới nhận ra một điều, trước đó mình đã tiêu hao quá nhiều đạo khí.
Lúc này, đạo khí trong người tôi đã còn chưa đến 30%, có thể nói là rất thấp.
Nhưng bây giờ lại là thời điểm mấu chốt, cho dù chỉ còn 3%, tôi cũng phải cắn răng mà đối đầu với kẻ địch trước mắt.
Một khi lùi lại, chúng tôi sẽ không thể cứu Tiểu Lan quay trở về.
Chờ đến sáng mai, Tiểu Lan sẽ trở thành một xác chết.
Trong nháy mắt, chúng tôi đã lao vào chiến đấu với đám hình nhân bằng giấy trắng nọ.
Đám hình nhân này chằng có biểu cảm gì, chỉ có màu hồng hồng, xanh xanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/1143.html.]
Đến khi trực tiếp giao đấu, tôi lại phát hiện ra, cơ thể của những hình nhân giấy này cứng rắn dị thường.
Kiếm gỗ đào đ.â.m vào cơ thể chúng, căn bản là chẳng để lại chút thương tổn nào.
Hơn nữa, đám hình nhân giấy trắng này cực kỳ hung hãn, lúc này còn giáng một quyền xuống.
Tôi chợt nghiêng người né tránh, kết quả, một quyền này nện thẳng lên tảng đá sau chỗ tôi vừa đứng.
Một tiếng “rắc” giòn tan vang lên, một vết nứt xuất hiện trên tảng đá xanh lớn ấy.
Nhìn thấy cảnh ấy, tôi đã sợ hãi đến mức suýt bay hồn bạt vía.
Mẹ nó! Thứ này mà còn có thể là người giấy à? Này là con mẹ nó bùa sắt thì có?
Có thể đập vỡ được một tảng đá xanh to lớn, nếu thứ này đập lên người tôi, thì con mẹ nói, tôi còn mạng mà sống tiếp nổi không?
Xương cốt của tôi nhất định sẽ bị đập cho vỡ vụn trước, khó mà tìm được cơ hội sống sót.
Trong lòng không khỏi kinh hãi, tôi liên tục nhảy lùi lại để giữ khoảng cách với bọn chúng.
Mặc dù tôi không biết tại sao những hình nhân giấy trắng này lại trở nên bạo lực đến mức đáng sợ thế này, nhưng tôi lại rất hiểu bản thân mình.
Với sức lực của tôi bây giờ, nhất định sẽ không thể đánh thắng được đám hình nhân giấy này.
Cho nên, đối phó thứ này, hẳn là vẫn phải dùng đến bùa chú…
*******
Những hình nhân bằng giấy trắng này vô cùng hung hãn, chỉ có mình tôi với Dương Tuyết mà đã phải đối phó với ba con rồi.
Mà ba tên hình nhân giấy trắng này, còn khó chơi hơn cả cương thi.
Không chỉ có động tác nhanh nhẹn, toàn thân chúng còn như có được mình đồng da sắt, kiếm gỗ đào căn bản không thể làm chúng nó bị xây xát gì.
Dưới tình huống như vậy, tôi rất nhanh đã tìm ra được đối sách, chuẩn bị sử dụng tới pháp thuật.
Sau khi kéo ra được một khoảng cách nhất định, tôi trực tiếp rút ra một lá bùa.
Nhìn hai hình nhân giấy trắng đối diện, tôi lại một lần nữa xông lên.
Hai hình nhân giấy trắng này không có biểu cảm gì cả, không có âm thanh, gặp người là đánh.
Những bên trong cơ thể của chúng lại tản ra những luồng âm khí và sát khí nồng đậm.
Loại khí tức này, làm cho người ta cảm thấy rất áp lực, khó chịu vô cùng.
Thấy hai hình nhân chuẩn bị tới gần, tôi c.h.é.m một kiếm ra.
Hai tên hình nhân này căn bản không sợ kiếm của tôi, thế nhưng dám dùng tay không ngăn kiếm.
Hai tiếng “Bang bang” trầm đục vang lên, tôi chỉ cảm thấy như mình vừa bổ kiếm vào tấm ván sắt vậy.
Lực còn dội lại làm tay tôi tê dại, nhưng tôi không dám chần chờ.
Chịu đựng cơn tê dại truyền đến cánh tay, tôi giơ một cánh tay khác lên, ném lá bùa phá sát ra ngoài.