Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Minh Hôn - 1164

Cập nhật lúc: 2024-08-03 19:29:10
Lượt xem: 18

Tôi nghe thấy có tiếng động gì đó phát ra từ trong rừng. Lúc đầu tôi tưởng có ai đó đang “dã chiến”.

Hắc hắc hắc… Cho nên tôi tính mò tới xem trộm một chút, cho nên mới bước vào trong rừng cây.

Nhưng kỳ lạ thay, tôi lại thấy một đám người đỏ lòm, trông họ như thể không có da, còn bò lổm ngổm trên đất.

Lúc đó tôi quá sợ hãi nên vội vàng chạy lại về khu đánh bạc.

Chờ đến ngày hôm sau, khi đi ngang qua chỗ đó, đã không còn nhìn thấy gì nữa.

Đạo trưởng, ngài nói, có phải tôi đã gặp phải ma quỷ rồi không?”

*******

Vốn dĩ tôi chỉ tò mò nên muốn nghe một chút thôi, nhưng ai mà ngờ được, tên Cửu Long này thế mà lại nói ra tin tức về đám quỷ da đỏ kỳ lạ kia.

“Đầu trọc, anh nói xem anh đã nhìn thấy thứ gì?” Tôi kích động nói.

Cửu Long thấy tôi kích động, cũng có chút sợ hãi: “Đạo, đạo trưởng, kia thật sự là quỷ sao?”

“Trước tiên anh hãy kể lại chi tiết cho tôi nghe, anh đã nhìn thấy những gì?” Tôi tiếp tục hỏi Cửu Long.

Đối phương thấy tôi kích động như vậy, cũng phải hít một ngụm khí lạnh.

Ngay sau, Cửu Long lại kể tiếp: “Là một đám quái vật hình người có màu đỏ, nhưng tôi không thể nhìn rõ chúng trông ra sao.

Dường như bọn chúng không có da, chỉ có những khối u cơ bắp lộ ra ngoài.

Số lượng còn rất nhiều, bò qua bò lại trong khu rừng ấy.”

Tôi hơi nhướng mày lên, đúng là không sai được rồi.

Chắc chắn là loại quái vật ăn quỷ hồn mà tối hôm qua tôi đã gặp được, nhưng không ngờ tới, loại quái vật này không chỉ có một hai con, mà hình như có rất nhiều.

Tôi nhìn Cửu Long, dương hỏa của gã đã có chút suy yếu.

Không có gì đáng ngạc nhiên khi gã đột nhiên lại có thể nhìn ma quỷ.

Điều kỳ quái chính là, thứ này là cái gì? Vì sao lại xuất hiện nhiều như vậy?

Nghĩ đến đây, tôi lại hỏi gã: “Đầu trọc, anh nói cho tôi biết. Anh đã nhìn thấy thứ kia ở đâu?”

“Địa điểm, địa điểm cách nơi chúng tôi tổ chức đánh bạc không xa. Trong khu rừng già cạnh nhà máy dược phẩm ở ngoại ô phía Tây thành phố!”

Đầu trọc vội vàng mở miệng, sau khi nói xong lại kinh ngạc hỏi ngược lại tôi: “Đạo, đạo trưởng, có phải, có phải tôi đã gặp ma quỷ rồi không?”

Nghe đến đây, tôi hít một hơi thật sâu.

Sau đó, tôi nhìn chằm chằm đầu trọc, nói: “Anh có biết vì sao tôi bị bắt vào đây không?”

“Không biết!” Đầu trọc lắc lắc đầu.

Tôi cười nhạt: “Chính vì tôi muốn bắt thứ kia, nhưng lại bị người khác hiểu nhầm là trộm, vì thế mới bị bắt vào đây!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/1164.html.]

Đầu trọc vừa nghe thấy tôi nói như vậy, con ngươi của gã chợt giãn to ra.

Đầu trọc hít một ngụm khí lạnh: “Đạo, đạo trưởng, tôi thật, thật sự gặp quỷ a!”

“Có thể nói như vậy, nhưng thứ này so với quỷ bình thường thì thứ này lợi hại hơn. Chúng chuyên môn ăn hồn phách của con người!” Tôi bĩnh tĩnh nói.

Đầu trọc kia nghe được lời này, sắc mặt đã tái xanh từ lâu.

Bốn tên bên cạnh gã nghe thấy cũng ớn lạnh.

Nhưng đúng lúc này, cánh cửa phòng giam mở ra.

Một viên cảnh sát bước vào và nói với chúng tôi: “Ai là Đinh Vĩ, ra đây!”

“Là tôi.” Tôi đáp lại một tiếng.

“Anh cũng thật may mắn, có vị luật sư lớn tới bảo lãnh cho anh!” Viên cảnh sát nọ lười biếng nói.

Đầu trọc thấy tôi chuẩn bị rời đi, vội vàng hỏi tôi: “Đạo trưởng, có phải tôi sẽ phải c.h.ế.t không? Phải làm sao mới có thể giải quyết được chuyện này?”

Tôi nở một nụ cười gượng: “Anh không sao đâu. Sau này đừng tham gia vào hoạt động cờ b.ạ.c nữa, mấy thứ kia tổn hại đến âm đức lắm.

Làm nhiều chuyện tốt đi, làm ăn buôn bán đứng đắn vào, để sau này không bao giờ phải nhìn thấy hay dây tới mấy thứ như thế nữa!”

Nói xong, tôi không để ý đến gã nữa, trực tiếp rời khỏi phòng tạm giam.

Nhưng có ai ngờ những lời tôi nói sau này đều trở thành sự thật, cái người đầu trọc tên Cửu Long này, sau khi ra khỏi đây đã bắt đầu kinh doanh hợp pháp, sau này còn mở ra một xí nghiệp nội thất hàng đầu tại khu vực này.

Sau khi được đưa ra khỏi phòng tạm giam, tôi được dẫn sang một căn phòng khác.

Mới vừa vào phòng, tôi đã nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc.

Lão Phong, Tiểu Mạn và một người đàn ông trung niên hiền lành xách túi và đeo kính gọng vàng.

Tôi cũng biết người đàn ông này, lần đầu tiên tôi vào đồn cảnh sát, chính Tiểu Mạn đã dẫn anh ấy tới bảo lãnh cho tôi.

Hình như tên của người này là Trương Bảo Kiện, là một vị luật sư nổi tiếng.

Tôi hơi sửng sốt một chút: “Lão Phong, Tiểu Mạn, luật sư Trương…”

Mấy người họ nghe thấy tiếng gọi của tôi, đều quay đầu lại nhìn.

Cùng lúc ấy, lão Phong là người đầu tiên đi lên đón tôi, thấy tôi không bị làm sao, cậu ấy vỗ lên bả vai tôi một cái: “Lão Đinh, đêm hôm cậu không có chuyện gì làm, đi trèo tường làm gì?”

Trên mặt tôi hiện đầy vẻ bất đắc dĩ, nhưng ở nơi này, tôi cũng không tiện nói rõ.

Tôi chỉ đành nói: “Lát nữa tôi sẽ nói cho cậu nghe sau!”

Tôi vừa dứt lời, Tiểu Mạn đi lên đón tôi: “Nguyên Bảo, cậu không sao đó chứ? Bọn họ có gây khó dễ cho cậu không?”

Tiểu Mạn vừa dứt lời, luật sư nổi danh Trương Bảo kiện đứng bên cạnh cũng nói: “Ngài Đinh, nếu có người có hành vi xâm phạm đến ngài, ngài có thể nói cho tôi biết.

Trên cơ sở pháp luật, tôi sẽ bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp cho ngài!”

Loading...