Minh Hôn - 1178
Cập nhật lúc: 2024-08-03 19:33:07
Lượt xem: 17
Lão Phong và tôi thở dốc, trong khi Phong ca đang ở bên cạnh mắng to.
Tôi cau mày, nhìn nơi quỷ binh đã biến mất.
Mặc dù tôi không hiểu “Quỷ Triều” trong lời của Bảo Khánh Vương là gì, cũng không biết điều cấm kỵ mà ông ta nhắc đến có liên quan gì.
Nhưng tôi nghĩ, nếu hai quỷ binh này mạnh mẽ như vậy, tại sao trước đó Bảo Khánh Vương lại không lấy ra dùng?
Hơn nữa, chúng tôi sắp không thể cầm cự được nữa, tại sao đối phương lại đột nhiên biến mất?
Tôi nghĩ chỉ có một lời giải thích duy nhất, đó là những quỷ binh này chính là con át chủ bài của Bảo Khánh Vương.
Không đến mức sắp c.h.ế.t sẽ không sử dụng.
Vậy thì, những tên quỷ binh này có giới hạn thời gian hay chỉ có thể dùng một lần?
Tôi nghĩ như vậy, sau đó nói với hai người còn lại về suy nghĩ của mình.
Lão Phong và Phong ca cân nhắc một chút, cảm thấy có khả năng như vậy.
Nhưng tiếp theo phải làm gì bây giờ? Đã qua nửa tiếng, còn muốn đuổi theo không?
Phong ca hít một hơi thật sâu giống người sống, nói với hai chúng tôi: "Đuổi theo. Bảo Khánh Vương đang bị thương nặng, chắc chắn sẽ không thể chạy xa. Tôi vẫn có thể ngửi thấy một chút mùi của ông ta, tiếp tục đuổi theo ..."
******
Nếu như để Bảo Khánh Vương trốn thoát, chúng tôi thật sự không phục.
Nghe Phong ca nói như vậy, tôi là người đầu tiên đồng ý.
“Được, Phong ca, chúng ta đuổi theo!”
Vừa nói xong, lão Phong liền gật đầu.
Ngay sau đó, ba người chúng tôi không chút do dự nhanh chóng đuổi theo.
Lão Phong và tôi sớm đã mất dấu Bảo Khánh Vương, bây giờ chỉ có thể theo Phong ca vào rừng tìm đông tìm tây.
Chúng tôi liên tục đuổi theo, vừa đi thì đã gần nửa đêm.
Trong khoảng thời gian này, thậm chí một sợi lông của Bảo Khánh Vương chúng tôi cũng không tìm thấy.
Hơn nữa mấy lần gần đuổi kịp đều bị đối phương bày trò ngăn cản.
Rõ ràng Bảo Khánh Vương cũng biết chúng tôi đang đuổi theo phía sau, cho nên ông ta đã để lại cho chúng tôi một số dấu vết giả.
Nhiều lúc tôi đã nghĩ chắc là chúng tôi đã lạc đường.
Nhưng Phong ca vẫn luôn tin rằng bản thân mình chắc chắn không bị lạc đường.
Nói khí tức của Bảo Khánh Vương vẫn còn, huống chi với năng lực theo dõi mạnh mẽ của mình, anh ấy đã dẫn chúng tôi tìm kiếm manh mối.
Trước khi mặt trời mọc, cuối cùng chúng tôi cũng đuổi kịp Bảo Khánh Vương.
Tên này vì bị chúng tôi liều mạng đuổi theo nên đã kiệt sức.
Hơn nữa trên người ông ta còn có vết thương, khiến ông ta gần như sắp tắt thở.
Khi chúng tôi ở trong rừng nhìn thấy bóng người trước mặt, đồng tử của mọi người lập tức mở to.
Cuối cùng khi xác định được người đó chính là Bảo Khánh Vương, tôi càng thêm kinh ngạc và vui mừng.
Phong ca vô cùng hưng phấn, kích động nói: "Yêu đạo, xem mày còn trốn đi đâu?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/1178.html.]
Nói xong liền trực tiếp đuổi theo.
Lão Phong và tôi cũng rút vũ khí ra, định bao vây ông ta.
Bảo Khánh Vương nghe vậy, đột nhiên quay người lại.
Khi nhìn thấy chúng tôi ở phía sau, sắc mặt ông ta đã thay đổi rõ rệt, thầm nói: Chết tiệt.
Vạn lần không ngờ tới chúng tôi thế mà lại kiên trì bám theo đến vậy.
Không còn cách nào khác, ông ta chỉ có thể che ngực, tiếp tục chạy về phía trước.
Kết quả là mới chạy được mấy bước thì ông ta đã nôn ra máu.
Tốc độ của Phong ca cực kỳ nhanh, trong nháy mắt đã lao tới phía sau Bảo Khánh Vương.
"Yêu đạo, mau c.h.ế.t đi!" Sau khi gầm nhẹ, liền đánh ra một chưởng.
Bảo Khánh Vương thấy vậy, vội vàng đưa tay đánh trả lại Phong ca một chưởng.
Nhưng Bảo Khánh Vương đã là nỏ mạnh hết đà, lúc này căn bản không đủ sức để đánh trả.
Sau khi bị trúng một chưởng này, cả người ông ta liền bị đánh bay ra ngoài ngay tại chỗ.
Ông ta lùi lại vài mét, miệng phun ra một ngụm m.á.u tươi.
“Nếu không phải do công pháp của bần đạo chưa hoàn thiện, bọn mày sao có thể làm trò trước mặt bần đạo?” Bảo Khánh Vương che n.g.ự.c nói.
"Hừ! Vậy thì cả đời này mày cũng đừng mong có thể luyện thành.” Phong ca lại nói, rồi lại lần nữa xông lên.
Bảo Khánh Vương biết bản thân đánh không lại, nên lúc này chỉ có thể tiếp tục rút lui.
Bởi vì, nếu cùng chúng tôi liều mạng, ông ta chỉ có một con đường chết.
Kết quả mới chạy được vài mét, Phong ca đã vung móng vuốt về phía ông ta.
"Roẹt" một tiếng, lập tức để lại trên lưng tên này mấy vết máu.
Bảo Khánh Vương lại ngã xuống đất, hiển nhiên tên này đã không còn sức chiến đấu nữa.
Tiếp theo chỉ có thể c.h.ế.t mà thôi.
Phong ca kích động, lão Phong và tôi cũng rất kích động.
Nếu hôm nay chúng tôi có thể g.i.ế.c được tên yêu đạo này thì quả thật là quá tuyệt.
Một đêm truy đuổi này cũng thật đáng giá.
Phong ca không hề do dự, thậm chí còn không đợi tôi và lão Phong bước tới.
Quỷ khí toàn thân chấn động, anh ta đột nhiên nhảy lên không trung.
Giơ vuốt quỷ của mình lên và đánh vào đầu Bảo Khánh Vương.
Một chưởng này đánh xuống, Bảo Khánh Vương chắc hẳn sẽ chết.
Lúc này ngay cả Bảo Khánh Vương cũng cảm thấy lạnh nửa người.
Ông ta có linh cảm về cái chết, trong lòng tràn đầy sự không cam lòng và mơ hồ.
Ông ta không ngờ cuối cùng sẽ lấy cách này để kết thúc danh tiếng yêu đạo một thời của mình.
Nhưng ai biết được mạng của yêu đạo này chưa hết, thế mà lại vô cùng may mắn.
Khoảnh khắc Phong ca nhảy lên không trung, thậm chí đã giơ vuốt quỷ lên, dị biến đã xảy ra.