Minh Hôn - 1193
Cập nhật lúc: 2024-08-03 20:18:10
Lượt xem: 18
Nói xong, Ngưu tiên sinh dẫn chúng tôi đi tới một căn phòng trong nhà.
Khi tới trước cửa phòng, Ngưu tiên sinh mở một cánh cửa ẩn ra.
Sau cánh cửa ẩn này có một đường hầm nhỏ dẫn xuống dưới, hẳn là dẫn tới tầng hầm ngầm rồi.
Ngưu tiên sinh đi đầu, tôi cùng lão Phong đi theo phía sau.
Mà theo sau ba người chúng tôi, còn có mấy người anh em trong nhà Ngưu tiên sinh.
Chúng tôi đi thẳng tới một tầng hầm, sau khi bước vào nơi này, tôi đã cảm nhận được nơi này khác hẳn với trên mặt đất.
Dưới tầng hầm này, âm khí và sát khí nồng đậm hơn rất nhiều so với trên mặt đất.
Hơn nữa, chỉ cần liếc mắt một cái, tôi và lão Phong đã nhận thấy được điều dị thường trong tầm hầm này.
Bởi vì, chúng tôi thấy rằng mặt đất xuất hiện những vết nứt, trên đó còn có những vết bẩn màu đỏ sậm.
Ngưu tiên sinh đi thẳng tới chỗ vết nứt, sau đó nói với tôi và lão Phong: “Hai vị đạo trưởng, chính là chỗ này.
Nơi này chính là nền nhà cũ của gia đình tôi, cũng là huyệt mộ của ông nội tôi. Mấy năm trước, chúng tôi đã dựa trên nền nhà cũ mà xây thêm nhà mới, nhưng chưa từng động đến chỗ này.”
Trong lúc Ngưu tiên sinh giới thiệu, tôi và lão Phong không nói gì, chỉ đi thẳng tới chỗ nền đất bị nứt.
Tôi ngồi xổm xuống, dùng tay sờ lên mặt đất.
Có hơi ẩm ướt, đồng thời, tôi đã dùng tay chạm vào những vết đỏ màu đỏ sậm kia rồi đưa lên mũi ngửi thử.
Anh trai của Ngưu tiên sinh, Ông Ngưu Đại nhìn thấy hành động của tôi thì vội giải thích: “Đinh đạo trưởng, những thứ đó đều là m.á.u xuất hiện từ dưới lòng đất, bây giờ chúng đã khô lại, nhưng người trong nhà tôi không ai dám động tới.”
“Đúng vậy, đúng vậy! Cảnh tượng ấy thực sự rất đáng sợ! Tôi là người đầu tiên vội vã quay trở lại. Lúc ấy m.á.u tươi đã chảy đầy đất!” Ông Ngưu Nhị cũng lên tiếng.
“Đinh đạo trưởng, có phải ông nội nhà chúng tôi muốn bật mồ sống dậy không?” Ông Ngưu Tứ cũng không chịu im lặng.
Tôi lau đất trên ngón tay, rồi đứng dậy và nói với họ: “Thứ này không phải là máu, mà là hơi nước!”
“Hơi nước? Sao có thể như thế được? Theo tôi thấy, đây khẳng định là m.á.u tươi!”
“Đúng đúng, hơi nước sao có thể là màu đỏ được chứ!”
Tôi lại cười cười: “Nơi này đúng là một nơi chí bảo, có phong thuỷ rất tốt. Vị trí này có thể chắn được gió và không khí.”
“Nhưng mà, nơi này lại là nơi chôn cất của ông nội nhà các ông, mà tình huống của ông nội nhà các ông ra sao thì tôi cũng không cần phải nói nữa.”
“Lúc trước, đạo hạnh của sư phụ tôi không đủ, chỉ có thể phong ấn t.h.i t.h.ể của ông cụ dưới dương huyệt này. Bây giờ ông cụ muốn đội mồ sống dậy, cho nên sát khí đã tràn ra ngoài trước, nên mới làm mặt đất rung chuyển.”
“Mà hơi nước bên dưới mặt đất cũng đã bị bay ra ngoài. Nhưng bởi vì hơi nước bị hoà trộn với sát khí, cho nên nó mới bị nhuộm thành màu đỏ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/1193.html.]
“Sát, sát khí…” Mọi người kinh ngạc nói.
Tôi gật đầu: “Không sai, là sát khí. Hơn nữa, chỉ e là chưa tới ba ngày nữa, ông nội nhà các ông sẽ có thể chui ra ngoài rồi!”
“Cái gì? Ba ngày nữa?”
“Thế này thì phải làm sao đây?”
“Nếu ông nội chui được ra ngoài, vậy chúng ta, chúng ta đều có thể gặp phải nguy hiểm.”
“Đúng vậy! Tôi nghe nói ông nội đã biến thành thứ kia, một khi đội mồ lên thì sẽ g.i.ế.c hết sạch người thân của mình.”
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người có mặt ở đây đều hoảng loạn.
Thấy bọn họ như vậy, tôi đành lên tiếng trấn an: “Mọi người cũng đừng hoảng hốt. Nếu chúng tôi đã tới đây vì chuyện này, đương nhiên chúng tôi sẽ bảo vệ mọi người được bình an.”
“Mọi người đi tìm gạo nếp thô tới đây! Càng nhiều càng tốt!”
“Gạo nếp thô sao? Đinh đạo trưởng, ngài cần gạo nếp thô làm gì?” Ngưu tiên sinh hỏi tôi.
“Để trừ thi khí, trước tiên hãy thả một mồi lửa cho ông nội ông đã,” Lão Phong bất thình lình nói ra một câu.
“Thả lửa xuống? Phong đạo trưởng, ý của ngài là gì?”
Mấy anh em ông Ngưu Đại, Ngưu Nhị đều ngơ ngác nhìn nhau, hiển nhiên là ai cũng chẳng hiểu mô tê gì.
Những loại chuyện như thế này, tôi cũng chẳng cần phải giải thích nhiều với họ làm gì.
Bởi vì có giải thích thì họ cũng chưa chắc đã hiểu nổi.
Nhưng vì để đánh tan nghi ngờ của mấy người bọn họ, tôi vẫn phải lên tiếng: “Gạo nếp có thể hấp thu thi khí, cũng chính là sát khí này.”
“Ông nội nhà các ông đã được chôn cất ở đây lâu như vậy, thi sát khí hẳn là rất nặng.”
“Chúng ta phải phải trấn an ông cụ trước, dùng gạo nếp hấp thụ thi sát khí dư thừa mà ông cụ toả ra, sau đó chúng tôi mới dễ dàng làm việc tiếp được.”
Tôi giải thích một cách đơn giản dễ hiểu một chút, để cho mấy anh em nhà họ Ngưu yên tâm.
Mấy người họ nghe xong, lúc này mới “à” lên một tiếng.
Tiếp theo đó, tôi và lão Phong bắt đầu thăm dò nơi này.
Lão Phong treo một chiếc chuông ở giữa nền nhà, một kia phía dưới lòng đất có động tĩnh, tiếng chuông sẽ vang lên.
Chúng tôi cũng có thể cảnh giác, đồng thời, còn dán bùa chú khắp bốn phía xung quanh.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
(Câu này có ý nhắc nhở phải làm việc cẩn trọng, đề phòng những việc không hay, khó lường trước xảy ra. Đây là câu thành ngữ Trung Quốc, "nhất vạn" chỉ việc gì đó có khả năng xảy ra cao, có thể lặp lại nhiều lần.)