Minh Hôn - 1195
Cập nhật lúc: 2024-08-03 20:18:42
Lượt xem: 15
Tóm lại là để làm được điều này thì phải chú ý rất nhiều, mà giờ đẹp để động thổ hôm nay, chính là tám giờ tối.
Bởi vậy, tôi nói với Ngưu tiên sinh: “Động thổ có rất nhiều quy tắc, mở nắp quan cũng như vậy.”
“Hơn nữa, lần này nhà các ông cũng coi như mở hỉ quan ( quan tài may mắn )! Cho nên đều phải làm theo quy củ.”
“Đương nhiên, chúng ta cũng có thể không làm theo. Nhưng hậu quả để lại sẽ ảnh hưởng đến vận may của nhà họ Ngưu các ông.”
Tôi bình tĩnh nói, những lời này tôi đều học được từ sư phụ.
Về thứ gọi là vận may tôi vừa nhắc tới, quá hư vô mờ mịt, nói thật tôi cũng không biết nó có tồn tại hay không nữa.
Nhưng mà người nhà họ Ngưu lại đặc biệt tin tưởng vào thứ này, cho nên vừa nghe tôi dứt lời thì liên tục gật đầu như bổ củi.
“Được được được, chúng tôi đều làm theo những lời Đinh đạo trưởng nói!” Ba ông lớn nhà họ Ngưu vội vàng nói.
Sau khi chờ đợi một lúc, chúng tôi cùng ăn một bữa cơm, rồi nghỉ ngơi thêm một lát.
Chờ đến tám giờ tối, chúng tôi mới đem đủ loại đồ vật, cuốc xẻng linh tinh đi đến tầng hầm.
Khi tôi bật đèn điện ở tầng này lên một lần nữa, cảnh tượng hiện ra trước mắt làm tôi không khỏi nhíu mày.
Còn người nhà họ Ngưu thì đã bị dọa sợ khiếp vía.
Nhìn xung quanh tầng này, chỉ thấy được một lớp gạo nếp dày trên mặt đất.
Thế nhưng lúc này, toàn bộ gạo nếp đã biến thành một màu đen như mực, nhìn chẳng khác nào là than cốc.
Không chỉ có thế, mà những vết nứt nẻ trên mặt đất cũng đã tăng lên.
Hơn nữa, bên trong những khe hở còn có một dòng chất lỏng màu đỏ chảy ra, nhìn qua thực sự rất dọa người.
Ngưu tiên sinh thấy vậy, lập tức hét lên một tiếng: “Mẹ tôi ơi! Đây, đây rốt cuộc là bị làm sao vậy?”
Anh em của Ngưu tiên sinh thấy cảnh này cũng không kìm được mà lui về phía sau hai bước, có vẻ vô cùng sợ hãi.
Ông cụ cả nhà họ Ngưu vội vàng hỏi tôi và lão Phong: “Đinh đạo trưởng, Phong đạo trưởng, này, chuyện gì đang xảy ra thế này?”
Trên mặt tôi không có chút d.a.o động, chỉ bình tĩnh nói: “Là sát khí, sát khí của ông nội Ngưu đã vượt qua suy đoán của tôi, không ngờ nhiều gạo nếp như vậy đều bị sát khí nhuộm đen!”
“Vậy, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?” Ông cụ ba nhà họ Ngưu hỏi tiếp.
“Chuyện đã đến nước này, chỉ có thể tiếp tục dựa theo kế hoạch ban đầu mà làm.”
“Nếu để càng lâu, sát khí của ông nội Ngưu sẽ càng nặng hơn.”
“Chờ tới lúc ấy, với đạo hạnh hiện tại của chúng tôi, không biết có thể phong ấn ông cụ một lần nữa hay không!”
Mấy người này nghe chúng tôi nói xong thì lại hít thêm một ngụm khí lạnh, còn vô thức nuốt một ngụm nước miếng.
Tiếp theo, tôi và lão Phong liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi lao thẳng ra giữa nhà.
Sau đó, chúng tôi thắp ba nén nhang, rồi bảo người nhà họ Ngưu ở bên cạnh đốt vàng mã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/1195.html.]
Tôi nhìn đồng hồ, khi vừa điểm tám giờ tối thì thẳng tay đốt một lá bùa màu vàng.
Rồi tôi hét lớn một tiếng: “Ngày lành tháng tốt, đại cát đại lợi. Động thổ!”
Nói xong, tôi ném lá bùa trong tay xuống.
Lá bùa kia lập tức hoá thành một ngọn lửa, rồi nhanh chóng bị đốt thành tro.
Cũng trong thời gian đó, lão Phong cầm lấy xẻng, bắt đầu đào đất.
Bốn anh em của Ngưu tiên sinh thấy vậy cũng lần lượt lấy dụng cụ, bắt đầu đào đất cùng lão Phong.
Nếu bọn họ đã lựa chọn ở lại đây, chắc chắn tôi sẽ không để họ được nhàn rỗi.
Còn về phần ba ông cụ kia, tôi để họ ở một bên đốt vàng mã, nhang đèn.
Quan tài của ông nội Ngưu được chôn khá sâu, phải đến khoảng ba thước.
Mà mỗi đi đào xuống được nửa thước, tôi lại rải một lớp gạo nếp.
Chờ sau khi toàn bộ gạo nếp đều hoá thành màu đen, mới lại tiếp tục đào đất.
Tới khi đào được khoảng hai thước đất, tốc độ chuyển màu của gạo nếp đã nhanh đến kinh người.
Ban đầu còn mất vài phút, nhưng sau khi đào được hai thước thì…
Tốc độ chuyển đen của gạo nếp rất nhanh, đến nỗi dùng mắt thường cũng có thể thấy được.
Sau khi tôi và lão Phong nhìn thấy cảnh này, sắc mặt càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Mẹ kiếp, lúc này còn chưa mở nắp quan đâu! Sát khí đã nặng như vậy rồi, nếu mở nắp quan tài ra, không biết sát khí còn nặng đến mức nào.
Chúng tôi mơ hồ cảm nhận được, nhiệm vụ lần này, sẽ không dễ dàng như vậy.
Thi thể của ông nội nhà họ Ngưu này, sợ là đã hóa thành một con cương thi vô cùng lợi hại rồi.
Trong lòng tôi tuy có chút thấp thỏm, nhưng vẫn phải tiếp tục đào đất.
Cho dù cương thi này có lợi hại ra sao, tối nay chúng tôi cũng phải tiêu diệt nó.
Nếu không, để nó cứ thế mà đi ra ngoài, e là sẽ xảy ra cảnh sinh linh đồ thán.
(Sinh linh đồ thán (生灵涂炭): Ở đây, “đồ thán” có nghĩa là than thở, khóc than; “sinh linh” là tất cả những vật sống. Hiểu nôm na là cảnh vạn vật đau khổ, lầm than)
Mấy người chúng tôi cùng chung tay đào ra một cái hố sâu ba thước, đây cũng chẳng phải chuyện gì khó.
Chưa tới một tiếng đồng hồ, chúng tôi đã đào ra được một cái hố to hình vuông.
Quan tài của ông nội Ngưu cũng lộ ra ngoài.
Tuy nhiên, khi tôi và lão Phòng nhìn thấy chiếc quan tài này, không khỏi có chút khiếp sợ.
Đây là một quan tài màu đen, không chỉ có gương đồng đè ở bên trên, mà còn dùng rất nhiều xích sắt để phong ấn.