Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Minh Hôn - 1208

Cập nhật lúc: 2024-08-03 21:13:20
Lượt xem: 8

Chúng tôi chuẩn bị đi ra bên ngoài thông báo với người nhà họ Ngưu một tiếng, hắc sát đã được tiêu diệt, công việc còn lại chính là nhập liệm và hạ táng cho ông nội nhà họ nữa là xong.

Nhưng huyệt vị trong nhà này khẳng định là không thể dùng được nữa, phong thuỷ ở đây đã bị phá, cho dù có chôn cất ông nội Ngưu ở đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Khi tôi đến trước cánh cửa và đẩy ra.

Nhưng phát hiện ra cánh cửa này đã bị người ta khóa lại từ bên ngoài, người ở bên ngoài vừa nghe được tiếng động, đã vội vàng kêu lên: “Có, có người đẩy cửa…”

“Mau, mau chặn cửa lại! Chẳng may là ông nội, mọi chuyện sẽ không ổn!”

“Đúng đúng đúng, mau chặn cửa lại!”

“…”

Nghe được tiếng người bên ngoài nói với nhau, tôi và lão Phong chỉ cảm thấy buồn cười.

Vì thế, tôi nói vọng ra bên ngoài một câu: “Là chúng tôi đây, ông nội nhà các ông đã yên nghỉ rồi. Mau tìm một cỗ quan tài mới tới đây, để lát nữa nhập liệm đi!”

Người bên ngoài vừa nghe được lời này, lập tức yên lặng hai giây.

Sau đó chỉ nghe thấy tiếng Ngưu tiên sinh vui vẻ nói: “Là, là Đinh đạo trưởng, bác cả, bác hai, cha, mọi người có nghe thấy không? Là Đinh đạo trưởng, ông nội nhà ta đã an nghỉ rồi.”

“Mau mau mau, thằng Hai, thằng Ba, hai đứa còn đứng ngây ra đấy làm gì? Còn không mau mở cửa ra, mời Đinh đạo trưởng và Phong đạo trưởng ra đi?”

*********

Người nhà họ Ngưu sau khi nghe thấy chúng tôi gõ cửa, liền nhanh chóng mở cửa tầng hầm ra.

Thấy tôi cùng lão Phong đi ra, tất cả đều kích động không nói nên lời.

Ông cụ cả nhà họ Ngưu đi lên đón tiếp chúng tôi: “Đinh đạo trưởng, Phong đạo trưởng, cha tôi, cha tôi thực sự đã yên nghỉ rồi sao?”

Nhìn dáng vẻ kích động của ông cụ cả nhà họ Ngưu, tôi khẽ gật đầu: “Đúng vậy, ông cụ nhà ông đã yên nghỉ rồi. Việc còn lại chỉ cần tìm cho ông cụ một cỗ quan tài thật tốt, một lần nữa tiến hành lễ nhập liệm, hạ táng là được. Từ này về sau, mọi người sẽ không phải lo lắng, đề phòng nữa!”

Lúc này, tôi nói chuyện với họ rất nghiêm túc.

Mọi người nghe tôi nói xong, ai nấy đều trở nên kinh hỉ ( kinh ngạc và vui mừng).

“Thật tốt quá, từ nay về sau nhà chúng ta sẽ không phải lo lắng về chuyện này nữa!” Ông cụ hai nhà họ Ngưu cũng lên tiếng.

“Ông nội cuối cùng cũng được an nghỉ rồi, người làm con cháu như chúng ta cũng coi như đã tẫn hiếu!” Ngưu tiên sinh bổ sung thêm một câu.

“…”

Mọi người ai cũng xen vào vài đôi câu, sắc mặt cũng nhẹ nhõm hơn một chút.

Nhưng ngay vào lúc này, một tiếng hét thảm thiết lại đột nhiên vang lên.

“A!”

Chúng tôi đều không khỏi sửng sốt một lúc, ngay sau đó liền nhìn thấy ông Ngưu Nhị hối hả chạy từ một gian phòng khác tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/1208.html.]

Trên mặt ông ấy tràn đầy vẻ sợ hãi, vội vàng nói với ông cụ hai nhà họ Ngưu: “Chú, chú hai, hình như em Tư không qua khỏi rồi!”

Mới vừa rồi, sắc mặt mọi người còn tràn đầy vui vẻ, nhưng sau khi nghe được lời này, sắc mặt đều lập tức thay đổi.

Ông cụ hai nhà họ Ngưu vội vàng xoay người sang chỗ khác: “Ngưu, Ngưu Côn, con ơi…”

Vừa nói, ông cụ vừa chạy ra ngoài.

Tới tận lúc này, tôi và lão Phong mới sực nhớ ra.

Lúc nãy, ông Ngưu Tứ mới bị con cương thi kia cắn một miếng.

Kéo dài lâu như vậy, nếu chẳng may thi độc phát tác, ông ta cũng có thể biến thành hành thi.

Tôi chợt nhíu mày lại, sau đó vội nói: “Không xong rồi, thế mà quên mất chuyện này! Lão Phong, chúng ta mau qua đó xem thử.”

Vừa dứt lời, tôi đã vội chạy theo hướng của ông cụ hai nhà họ Ngưu.

Lão Phong cũng “ừ” một tiếng, rồi nhanh chóng đuổi theo tôi.

Mấy người còn lại thấy thế, cũng nhanh chóng rời khỏi tầng một, chạy tới gian phòng bên cạnh.

Chỉ trong chốc lát, chúng tôi đã đi tới phòng khách.

Phát hiện ra Ngưu Côn đang nằm trên ghế sô pha trong phòng khách, sắc mặt ông ta rất khó coi, trên mặt đất còn có mấy vũng m.á.u đen.

“Côn, Côn à…” Ông cụ hai nhà họ Ngưu vừa lo lắng vừa nóng ruột mà gọi con trai.

Nói xong, ông cụ còn duối tay ra cầm tay của ông Ngưu Tứ.

Những người còn lại thấy vậy, đều không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Tình hình của ông Ngưu Tứ nhìn không mấy khả quan cho lắm, tuy rằng trên cổ ông ta chỉ bị mất một miếng thịt, cũng không mất nhiều máu.

Trong tình huống bình thường, chỉ cần cầm máu, sau đó đưa ông ta đến bệnh viện băng bó, khâu vài mũi rồi tiêm phòng uốn ván là xong.

Chỉ cần miệng vết thương không bị nhiễm trùng thì sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng điều người nhà họ Ngưu không ngờ tới là, mới chỉ trong chốc lát, tính mạng của Ngưu Côn đã bị đe doạ.

Giờ phút này, ông ta đã hoàn toàn mất ý thức.

Nghiêm trọng là, miệng vết thương đã biến thành màu tím đen, hiển nhiên Ngưu Côn đã trúng độc.

“Em hai, em Ba, hai người nâng em Tư lại đây. Anh đi lấy xe, để đưa em ấy đến bệnh viện!” Ông Ngưu Đại nói xong, liền chuẩn bị ra ngoài lấy xe.

Nhưng lúc này, tôi lại túm tay ông ấy lại: “Đi bệnh viện cũng vô ích thôi!”

“Vô ích sao? Chẳng lẽ, chẳng lẽ cứ bảo tôi trơ mắt nhìn em trai mình như vậy?” Tính tình của ông Ngưu Đại ngay thẳng, nói chuyện cũng rất thẳng thắn.

Tôi không để ý, chỉ tiếp tục nói: “Ông ta bị trúng độc của cương thi, nếu bây giờ không tiêu độc ngay, chờ đến khi các ông đưa được người đến bệnh viện, em Tư của ông đã mất mạng từ lâu rồi. Mà tới khi ấy, các ông cũng sẽ gặp nguy hiểm!”

Loading...