Minh Hôn - 1260
Cập nhật lúc: 2024-08-11 10:43:29
Lượt xem: 29
Nãy giờ còn chưa tới mười phút, Thượng Quan Thư bị làm sao vậy?
Tôi vội vàng tiến lên phía trước, mở miệng nói với cô ấy: "Thi Muội, em không sao chứ?"
Thượng Quan Thư nhìn đám yêu đạo tà giáo đang bỏ chạy tán loạn liền nói với tôi: "Em, hồn lực của em hiện tại đã kém hơn trước kia rất nhiều, linh môi này cũng sắp biến mất rồi."
Trong lúc nói chuyện, thân thể cô ấy không ngừng chớp lóe mấy cái, đồng thời càng lúc càng trở nên mơ hồ.
Tất cả mọi người nghe nói như thế, Độc đạo trưởng lại trực tiếp mở miệng nói: "Thượng Quan tiểu thư, vậy cô hãy trở về đi, bần đạo sẽ mang theo mấy người Tiểu Vĩ thoát khỏi chỗ này."
Hồn lực của Thượng Quan Thư đã tiêu hao đi rất nhiều, lúc này thật sự không chịu nổi.
Cô ấy gật đầu với Độc đạo trưởng: "Cảm ơn Độc đạo trưởng."
Nói xong, Thượng Quan Thư nhìn về phía tôi.
Vốn dĩ hai mắt tràn đầy sát ý nhưng lúc này lại vô cùng nhu tình: "Anh phải bình an trở về!"
Chỉ có sáu chữ, nói xong cũng không đợi tôi trả lời, thân thể Thượng Quan Thư đột nhiên lóe lên rồi biến mất.
Mà lúc ấy tôi lại không biết rằng Thượng Quan Thư tuy mạnh mẽ ra tay như vậy nhưng lại khiến hồn lực của cô ấy tiêu hao rất nhiều.
Ở phía bên kia, Thượng Quan phủ ở Quỷ Mã Lĩnh.
Thượng Quan Thư thức tỉnh, vừa mới tỉnh lại thì thân thể lắc lư một cái liền trực tiếp ngã trên mặt đất, hồn lực trong cơ thể lại tiêu hao một cách nhanh chóng...
Bên này sau khi Thượng Quan Thư biến mất, những tên yêu đạo trước đó chạy trốn cũng đều phát hiện ra tình huống này.
Thấy Thượng Quan Thư biến mất, không biết ai rống lên một tiếng: "Nữ quỷ kia biến mất rồi, chúng ta trở về g.i.ế.c bọn họ."
Kết quả tiếng gọi này vang lên thì lập tức những tên yêu đạo kia đồng loạt dừng lại, sau đó lại bỗng nhiên quay trở lại để g.i.ế.c chúng tôi.
Độc đạo trưởng nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt đại biến.
Vội vàng mở miệng nói: "Nơi này không nên ở lâu, mọi người mau đi theo tôi..."
Nói xong ông ấy liền mang theo chúng tôi lao ra kho hàng, chạy đến một cái cửa nhỏ bên cạnh để xông ra ngoài.
Mà sau lưng chúng tôi, lúc này có hơn mười tên yêu đạo đã tập trung lại.
Mấy tên này có năng lực mạnh yếu khác nhau, trong đó cũng có mấy cao thủ đã trải qua yêu hóa giai đoạn ba.
Không chỉ vậy, chúng tôi còn nhìn thấy bóng dáng của Thấm Tuyết.
Đây chính là Thánh Nữ Nguyệt Thần của Nhật Nguyệt giáo, thực lực vô cùng mạnh, suy đoán hiện tại chính là ở cảnh giới Đạo Vương.
Trong số mấy người chúng tôi, người duy nhất có thể đối phó được là Độc đạo trưởng, người có Tử Ấn.
Ngoại trừ ông ấy ra thì mấy người chúng tôi không ai có thể đánh được cao thủ cấp bậc Đạo Vương cả.
Nhưng thời gian của Độc đạo trưởng không còn nhiều lắm, Tử Ấn thực chất chính là một loại thuật chắc chắn sẽ phải chết, năng lực giống như bùa hóa giải vậy.
Một khi hiệu quả biến mất thì người thi thuật cũng chỉ có một kết quả.
“Chết!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/1260.html.]
Lúc này đã gần mười phút, chỉ một chút nữa thôi ông ấy sẽ đến cực hạn rồi.
Nếu như chúng tôi trong thời gian ngắn không thoát khỏi đối phương, đến cuối cùng không một ai có thể thoát khỏi sự truy đuổi của Nhật Nguyệt giáo, đều sẽ bỏ mạng ở nơi này...
**********
Tôi không biết đây là nơi nào, chúng tôi chỉ đang chạy dọc theo một con đường núi.
Ở phía sau có mấy yêu đạo tà giáo đang đuổi theo.
Dẫn đầu chính Thánh Nữ của Nhật Nguyệt giáo, Thấm Tuyết.
Một khi bị bắt lại, tất cả chúng tôi sẽ bị g.i.ế.c chết.
Nhưng vào lúc này, Độc đạo trưởng đang ở phía trước dẫn đường đột nhiên dừng lại.
Lão Phong thấy ông ấy dừng lại, vội vàng mở miệng nói: "Sư phụ, sao không đi nữa? Những yêu đạo kia sắp đuổi kịp rồi."
Độc đạo trưởng nhìn lão Phong thật sâu, sau đó thở dài: "Vi sư không đi, các con chạy theo con đường này, mau chóng rời khỏi nơi này đi!”
Khi nghe thấy lời này, tất cả chúng tôi đều nghe thấy một tiếng “lộp bộp” trong lòng.
Điều mà tôi mơ hồ lo lắng cuối cùng cũng đã đến.
Tôi và Phong ca đều không lên tiếng, trầm mặc nhìn chằm chằm Độc đạo trưởng.
Tình trạng bây giờ của ông ấy thì ai cũng biết.
Kết Tử Ấn, đây là một loại ấn pháp phải chết.
Hôm nay Độc đạo trưởng đã không còn hy vọng sống.
Lúc này ông ấy mới quyết định như vậy, hiển nhiên là không muốn cho chúng tôi nhìn thấy cảnh tượng trước khi c.h.ế.t của mình.
Không muốn để chúng tôi nhìn thấy khoảnh khắc cuối cùng ông ấy ngã xuống.
"Sư, sư phụ..."
Lão Phong đau thương, âm thanh run rẩy và đôi mắt đỏ hoe.
Độc đạo trưởng tuy rằng vẫn là thân sói nhưng lại lộ ra một nụ cười ấm áp.
Ông ấy nâng lên móng sói sắc bén kia, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai lão Phong.
Sau đó lại nói với giọng điệu cực kỳ trịnh trọng, nhưng lại có chút không nỡ, mở miệng nói: "Đồ đệ, con hãy nhớ kỹ. Sư phụ tuy rằng biến thành bộ dạng người không ra người yêu không ra yêu này. Nhưng cả đời này của vi sư chưa bao giờ phụ đạo. Sư phụ vì đạo mà sinh, cuối cùng sẽ vì đạo mà chết."
Khi nói đến những lời cuối cùng, giọng điệu của Độc đạo trưởng kiên quyết lạ thường.
Tựa như "cái chết" đối với ông ấy mà nói chẳng phải là chuyện gì to tác cả.
Lão Phong nghe đến đó nước mắt cũng không thể cầm cự được nữa, nhịn không được mà chảy ra.
“Sư phụ, sư phụ, con, con nhất định sẽ báo thù cho người.”