Minh Hôn - 1264
Cập nhật lúc: 2024-08-12 20:40:33
Lượt xem: 14
Được lo cơm ăn, nhà ở, còn có tiền lương, cuộc sống của lão La hiện tại đã thoải mái hơn trước rất nhiều.
Lúc này, lão La đang tiếp đón một số người nhà đến thiêu xác.
Vừa nhìn thấy tôi và lão Phong tới, ông ấy lộ ra vẻ mặt vui vẻ, trực tiếp đi tới chào hỏi hai người chúng tôi: "Tiểu Đinh đạo trưởng, Tiểu Phong đạo trưởng..."
Nói xong liền đi tới chỗ của hai người chúng tôi.
Tôi và lão Phong thấy vậy thì chỉ lễ phép mỉm cười.
Chỉ là nụ cười này khá nặng nề và không đẹp đẽ cho lắm.
Dường như lão La cũng đã nhận ra hai chúng tôi có gì đó không đúng, bộ dáng không chỉ quần áo chật vật mà ngay cả vẻ mặt cũng rất bi thương nữa.
Sau đó chỉ nghe lão La nói: "Hai người xảy ra chuyện gì vậy? Tâm tình không tốt sao?"
Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói với lão La: "Lão La, lão Tần gia đâu rồi? Chúng tôi có chuyện muốn tìm ông ấy!"
"Ồ, tìm Lão Tần gia à! Ông ấy đang ở trong phòng thiêu xác, sao vậy?” Lão La lại lên tiếng.
Thấy lão La hỏi lại, tôi cũng không giấu diếm nữa mà trả lời thẳng: “Độc đạo trưởng xảy ra chuyện, cho nên hai người chúng con đưa ông ấy trở về đây!”
Lão La đã sống ở đây được mấy tháng nay, cho nên bản thân ông ấy cũng biết mối quan hệ sư huynh đệ giữa lão Tần gia và Độc đạo trưởng.
Lúc này lại nghe tôi nói Độc đạo trưởng xảy ra chuyện thì sắc mặt cũng vì chuyện này mà thay đổi.
"Hả, đã xảy ra chuyện..."
Tôi gật đầu nhưng không giải thích, mà chỉ cùng với lão Phong đi thẳng đến phòng thiêu xác.
Một lúc sau, chúng tôi đã đến căn phòng chuyên đốt xác.
Ba lò bên trong đều đang hoạt động, còn lão Tần gia thì đang chỉ đạo ở nơi này.
Sau khi đột nhiên nhìn thấy tôi và lão Phong đi tới thì cũng lộ ra vẻ kinh ngạc: "Ồ. Hai con không có việc gì chạy tới nơi này làm gì?"
Kết quả là vừa dứt lời thì đã lập tức nhìn thấy lão Phong “bịch” một tiếng mà quỳ gối ở trên mặt đất.
Lão Tần gia vẫn còn có chút ngây ngốc, không có phản ứng.
Sau đó, chỉ nghe thấy lão Phong mang theo bi thương mà mở miệng nói: "Sư bá, sư phụ ông ấy, ông ấy đã qua đời..."
Lời này vừa nói ra, giống như ngũ lôi oanh đỉnh.
“Ầm vang” một tiếng, nổ ngay trên đầu.
Sắc mặt lão Tần gia đại biến, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Vốn dĩ trên tay còn đang cầm cuốn sách, kết quả là “bịch” một tiếng, cũng rơi trên mặt đất.
Không chỉ có như thế, toàn bộ phòng thiêu xác đều trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt sửng sốt mà nhìn về phía chúng tôi.
Mặc dù mối quan hệ giữa lão Tần gia và Độc đạo trưởng không mấy tốt đẹp. Bởi vì nó có liên quan đến một ít chuyện cũ giữa hai người bọn họ, cho nên lần nào thái độ của lão Tần gia đối với Độc đạo trưởng cũng không tốt lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/1264.html.]
Nhưng Độc đạo trưởng trước nay không để ở trong lòng.
Nhưng lúc này, sau khi nghe tin Độc đạo trưởng đã qua đời, lão Tần gia vô cùng kinh ngạc, rất lâu cũng không thể phục hồi tinh thần lại.
Qua một hồi lâu, lão Tần gia mới mở miệng nói: "Tiểu, Tiểu Phong, con, con đang nói cái gì vậy? Độc Ngạo, cái tên khốn kiếp Độc Ngạo đó làm sao vậy?"
Nói xong, lão Tần gia vội vàng đi về phía trước, vội vàng đi tới trước mặt tôi và lão Phong.
Lão Phong nghẹn ngào nức nở: "Sư bá, sư phụ, ông ấy, ông ấy c.h.ế.t rồi. Ông ấy, ông ấy vì muốn bảo vệ chúng con, đã, đã bị yêu nhân của tà giáo Nhật Nguyệt giết..."
Nói đến đây, lão Phong không có nói tiếp.
Tuy nhiên, lão Tần gia đã hít ngược một hơi khí lạnh, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
Mà lúc này tôi cũng lấy ra một đoạn móng vuốt đã được bọc kín ở bên trong tấm vải màu vàng.
"Lão Tần gia, cái này là thứ mà Độc tiền bối khi còn sống để lại, ông ấy dặn chúng con phải mang về gặp ông!" Tôi mở miệng nói, sau đó đưa cái móng vuốt này tới.
Lão Tần gia có chút do dự: "Đây, đây là móng vuốt..."
Tôi gật đầu: "Độc tiền bối đã bị yêu hóa, cuối cùng vì để bảo vệ chúng con mà kết thành Tử Ấn."
"Tử, Tử Ấn..."
Mặc dù tu vi của lão Tần gia không cao, nhưng ông ấy cũng biết Tử Ấn tượng trưng cho cái gì.
Cái này đại biểu cho tôn nghiêm của một người trừ tà, cũng như tượng trưng cho ý chí cuối cùng của một người trừ tà.
Lúc này lão Tần gia vẫn ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời không nói gì. Yết hầu của ông ấy mấp máy, hai mắt đỏ hoe.
Hiển nhiên là tâm tình của lão Tần gia cũng bắt đầu trở nên bi thương.
Qua một hồi lâu, lão Tần gia mới chậm rãi duỗi tay ra.
Lúc này, tay của ông ấy không ngừng run rẩy, cuối cùng cũng cầm nửa đoạn móng vuốt ở trong tay.
Lúc này, một ông già gần bảy mươi tuổi không nhịn được mà rơi hai giọt lệ.
Ông ấy nhìn về phía móng vuốt, nghẹn ngào mở miệng nói: "Độc, Độc Ngạo, ông, cái tên khốn kiếp nhà ông, ông đây, ông đây còn chưa tha thứ cho ông đâu! Ông, tại sao ông lại chết…”
Nói xong, tâm trạng của lão Tần gia có chút sụp đổ.
Thân thể cũng lắc lư một chút, lui về phía sau mấy bước, lung lay muốn ngã.
Nhìn thấy thế, tôi vội vàng đưa tay ra: "Lão Tần gia..."
"Lão Tần..."
"Sư bá!"
Mấy người đốt xác và lão Phong thấy vậy cũng vây quanh lại đây.
Lúc này, huyết áp của lão Tần gia có thể đang lên cao, đầu có chút choáng váng.
"Ông, ông không sao, chỉ là đang tức giận mà thôi. Cái thằng ch.ó này còn chưa đến trước mộ phần của sư phụ tạ tội, liền chết…”