Minh Hôn - 1271
Cập nhật lúc: 2024-08-14 20:39:51
Lượt xem: 10
Đến lúc đó, ông ấy sẽ được dẫn vào bên trong nhà dọc theo đám cỏ ở trước mặt...
Nếu nó không sáng lên, có nghĩa là Độc đạo trưởng đã hoàn toàn c.h.ế.t đi sau khi kết thành Tử Ấn.
Không chỉ mất đi tính mạng, mà cuối cùng ngay cả hồn phách của ông ấy cũng không thể trốn thoát.
Đối với chúng tôi mà nói, có lẽ cái c.h.ế.t cũng không quá đáng sợ như vậy.
Nhưng hồn phi phách tán thì thực sự rất đáng sợ.
Mà cái này cũng giống như việc người bình thường sợ hãi trước cái chết, nếu như hồn phách của người đó bị hồn phi phách tán thì thực sự sẽ không còn gì cả.
Chỉ cần hồn phách còn ở đó thì sau khi xuống âm phủ, người đó vẫn có cơ hội đầu thai làm người và có được một cơ hội sống một cuộc đời mới.
Nhìn thời gian, lúc này đã hơn mười giờ rưỡi tối rồi.
Tôi và lão Phong đang ngồi ở trên ghế sofa, trên bàn cách đó không xa đang bày một ít rượu và đồ ăn.
Nếu Hồn Đăng sáng lên, vậy thì Độc đạo trưởng đã trở lại.
Nếu là như vậy thì ông ấy sẽ ngồi ở trong nhà, ăn một ít đồ cống phẩm và nghỉ ngơi một chút trước khi đi.
Trên bàn đã bày sẵn ba bộ chén đũa, trứng gà cũng đã được bóc vỏ.
Sở dĩ chúng tôi làm ra ba bộ là vì sợ lúc Độc đạo trưởng trở về cũng là bị quỷ sai áp giải trở về.
Theo dân gian đồn đãi, đám quỷ sai áp giải hồn phách thích ăn trứng gà.
Nhưng trong địa phủ lại không có trứng gà.
Nếu dùng trứng gà làm khoản đãi hiếu kính, như vậy thì ở trên đường đến Hoàng Tuyền, quỷ sai áp giải cũng sẽ có ưu đãi với người đã khuất...
Mặc dù chúng tôi chưa từng nhìn thấy những điều này, nhưng chúng tôi đã nghĩ đến mọi việc cần nghĩ đến và cố gắng làm những điều tốt nhất có thể.
Nếu là thật, cũng hy vọng Độc đạo trưởng có thể đi đường thuận lợi.
Tôi và lão Phong hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, mùi nicotine khiến chúng tôi vừa phấn khích vừa u buồn.
Hai người chúng tôi không ai nói gì nhưng chúng tôi vẫn luôn theo dõi thời gian.
Mười một giờ, mười một giờ hai mươi, mười một giờ bốn mươi và vào lúc thời gian điểm đến mười một giờ năm mươi, lão Phong và tôi bắt đầu cảm thấy hoảng sợ.
Bởi vì chỉ còn mười phút nữa là ngày đầu thất sẽ kết thúc.
Nếu Hồn Đăng này còn chưa thắp lên, vậy thì hồn phách của Độc đạo trưởng có khả năng là đã gặp phải chuyện gì bất trắc.
Trong lòng của lão Phong và tôi đều đang nhảy tưng tưng, lão Phong thì càng run rẩy hơn.
Mặc dù nói ra thì tàn nhẫn nhưng cậu ấy đang cảm thấy rất sợ hãi và lo lắng.
Tôi thấy lão Phong run rẩy, trên trán toát mồ hôi lạnh, cho nên lập tức lên tiếng an ủi: “Lão Phong, vẫn còn thời gian, Độc tiền bối, Độc tiền bối nhất định có thể quay về!”
Sau khi tôi nói xong, lão Phong không nói gì mà gật đầu liên tục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/1271.html.]
Đôi mắt ấy chưa từng rời khỏi Hồn Đăng.
Trong lòng tôi cũng phát run, trong đầu cũng không ngừng mở miệng nói.
Sáng đi! Sáng đi mà!
Nhưng đèn không sáng là không sáng, mà thời gian cứ thế trôi qua.
Khi đồng hồ điểm đến mười một giờ năm mươi chín, tôi và lão Phong cũng triệt để hoảng loạn.
Thân thể của lão Phong càng run rẩy dữ dội hơn, trong miệng còn không tự chủ được mà nức nở nói: “Sẽ không, sẽ không đâu..."
Nhìn thấy lão Phong như vậy, tôi cũng muốn lên tiếng an ủi.
Nhưng tôi lại phát hiện, cho dù lúc này có muốn lên tiếng an ủi thì lời cũng không phát ra khỏi miệng đươc.
Thời gian đã đến một phút cuối cùng, nếu chiếc đèn này không thể được thắp lên, vậy có nghĩa là hồn phách của Độc đạo trưởng đã gặp phải chuyện bất trắc.
“Lộc cộc …”
Kim giây tiếp tục xoay tròn, mặc dù nó phát ra tiếng vang rất nhỏ, nhưng âm thanh này lại giống như tiếng chuông tử thần, khiến người nghe tê cả da đầu.
Khi nhìn thấy kim giây xuất hiện ở vị trí số 11, tim tôi như rớt xuống.
Kết thúc rồi, hồn phách của Độc đạo trưởng đã không còn nữa.
Chỉ còn năm giây nữa là ngày thất đầu sẽ kết thúc.
Lúc này, lão Phong ở bên cạnh tựa hồ muốn sụp đổ rồi, mà tôi cũng choáng váng ngay tại chỗ.
Tuy nhiên, ngay khi kim giây sắp chỉ đến số 12 thì có một sự thay đổi đã xảy ra.
Một luồng âm khí đột nhiên từ bên ngoài tràn vào trong nhà.
Ngay sau đó, chiếc Hồn Đăng đặt ở cửa tự động “Phanh” một tiếng sáng lên.
Ngọn lửa hiện ra màu xanh đậm, không lớn cũng không mạnh, có thể nói là vô cùng nhỏ.
Nhưng sau khi nhìn thấy ánh lửa này, trong tâm trí của lão Phong và tôi lập tức “Ong” một tiếng nổ vang.
Vả người “Vèo” một tiếng đứng dậy, vừa rồi hai người chúng tôi vốn đang cảm thấy mất mát vô cùng, trong lúc nhất thời đã lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh hỉ.
Tôi thở dài một hơi, sau đó kích động nói với lão Phong: "Lão Phong, Độc đạo trưởng không sao rồi, Độc đạo trưởng không sao rồi!"
Lão Phong cũng cảm thấy rất kích động, cậu ấy thở phì phò.
"Ừ, tôi biết rồi. Sư phụ của tôi sẽ không sao cả. Chỉ cần hồn phách của sư phụ vẫn còn ở đó, mối bận tâm cuối cùng của tôi cũng được giải quyết rồi!"
Lão Phong nói xong, khuôn mặt căng thẳng cũng giãn ra.
Nhưng mà ngay vào lúc này, một luồng âm khí khác lại xuất hiện, sau đó lại xuất hiện một cái dấu chân của người khác trên con đường trải tro rơm ở trước mặt chúng tôi.
Dấu chân kia xuất hiện rất nhanh mà biến mất cũng rất nhanh.