Minh Hôn - 1287
Cập nhật lúc: 2024-08-14 21:27:28
Lượt xem: 14
Chuyến đi lần này là Vượt Âm, mà mảnh giấy này là một đồ thật, vậy thì tôi có thể mang theo bên mình được không?
Nghĩ đến đây, tôi nghi ngờ hỏi: “Thất Nãi, lúc Vượt Âm thực sự có thể mang theo mảnh giấy Hồ Ly Tinh này bên người sao?”
Tôi vừa dứt lời, Hồ Lục Gia đã nói: “Cậu yên tâm. Ngay cả khi chỉ còn là hồn phách thì cũng có thể mang đi. Nhưng cậu phải nhớ kỹ, chỉ cần rót linh lực vào trong đây thì lá bùa Hồ Ly Tinh này sẽ tự động được kích hoạt. Đến lúc đó cậu nhớ kỹ là phải nhắm mắt lại trong hai giây. Nếu không kiểm soát tốt thời gian thì ngay cả bản thân cậu cũng sẽ bị thứ này mê hoặc!"
Nghe xong những lời này, tôi liên tục gật đầu rồi nói với Hồ Lục Gia: "Cảm ơn Hồ Lục Gia và Hồ Thất Nãi, con sẽ ghi nhớ kỹ. Nếu Đinh Vĩ có thể trở về, nhất định sẽ đến cảm ơn Hồ Lục Gia và Hồ Thất Nãi.”
Nói xong, tôi đứng thẳng lên, thậm chí là cung kính chắp tay về phía hai vị dã tiên lần nữa.
Hồ Lục Gia và Hồ Thất Nãi mỉm cười, sau đó chỉ nghe Hồ Lục Gia tiếp tục nói: "Được rồi, cậu trở về nghỉ ngơi cho thật tốt đi! Chúng tôi sẽ ở nơi này đợi cậu bình an quay về."
Tôi gật đầu: "Đệ tử xin cáo lui!"
Nói xong, tôi lùi lại hai bước rồi trực tiếp rời khỏi miếu Thành Hoàng.
Sau khi mang theo lá bùa Hồ Ly Tinh này, trong lòng tôi cảm thấy hưng phấn không chịu được, bởi vì thứ này có thể tùy thời mê hoặc được đối thủ, mà trên đường Vượt Âm chắc chắn sẽ phải dùng tới…
Đợi đến ngày hôm sau, cũng là ngày cuối cùng tôi ở lại dương gian. Vào ngày này, tôi đã mua rất nhiều đồ ăn ngon và đợi mọi người đến.
Khoảng mười giờ sáng, lão Phong là người đầu tiên đến đây, sau khi nhìn thấy tôi đang bận rộn ở trong bếp, cậu ấy cũng không lãng phí thời gian mà chạy đến hỗ trợ. Không lâu sau thì cả Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh và Tiểu Mạn cũng chạy tới đây.
Tuy nhiên, ngay khi ba cô gái này đến nơi, biểu tình của bọn họ cũng không mấy vui vẻ.
Nhưng tôi lại chào đón bọn họ một cách nồng nhiệt và mời ba người bọn họ ngồi ở trong phòng khách.
Nhưng ba người này lại hoàn toàn không nghe, cứ nhất quyết là muốn xuống bếp giúp đỡ, mà điều đó cũng khiến cho căn bếp nhỏ lúc này lại có vẻ hơi chật chội.
Khoảng 11h30, Ngô Huệ Huệ cũng đến nhà của tôi.
Tôi thấy mọi người đều đã đến đông đủ và các món ăn cũng gần như đã được chuẩn bị sẵn sàng. Sau đó tôi gọi điện thoại cho lão Tần gia và mời ông ấy tới ăn tối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/1287.html.]
Lão Tần gia vẫn chưa biết đến chuyện tôi sắp Vượt Âm, cho nên sau khi nghe tôi nói là mời ông ấy tới ăn cơm uống rượu thì còn tỏ ra rất vui vẻ, sau đó còn cười ha hả rồi nói là sẽ đến đó sớm.
Gọi điện xong, tôi thấy bầu không khí trong phòng có chút ảm đạm thì lập tức cười nói: "Sao còn đứng đó? Ăn đi! Nếm thử tay nghề của tôi xem!"
Vừa dứt lời, tôi là người đầu tiên ngồi xuống bàn, còn những người khác thấy vậy thì cũng ngồi vào chỗ của mình.Tuy nhiên, mọi người đều đã ngồi xuống hết rồi nhưng vẫn không có ai động đũa.
Dương Tuyết nhướng mày đẹp rồi mở miệng hỏi thẳng: "Đinh Vĩ, anh Vượt Âm để làm gì? Hiện tại có thể nói được rồi đúng không?"
Mọi người nghe vậy thì đều ngẩng đầu nhìn về phía tôi. Trong mắt của mỗi người đều mang theo sự nghi ngờ, giống như muốn nhận được câu trả lời từ trong miệng của tôi.
"Gấp làm gì? Chúng ta ăn trước đã!" Vừa dứt lời, tôi đã tự mình cầm đũa lên trước.
Kết quả là bị Tiểu Mãn giận mắng: "Nếu như cậu không chịu nói rõ ràng thì mọi người cũng không có tâm trạng để ăn uống!”
"Đúng vậy!" Ngô Huệ Huệ cũng đáp lời, Từ Lâm Tĩnh cũng gật đầu và nhìn về phía tôi, còn Lão Phong ở bên cạnh thì lại không nhìn tôi, thậm chí còn không mở miệng nói gì mà chỉ lo châm cho mình một điếu thuốc.
Nhìn thấy điều này, tôi thở dài, sau đó mở miệng nói: “Được rồi! Hôm nay tôi mời mọi người đến đây cũng chỉ là để dự tiệc chia tay thôi. Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng chúng ta cùng dùng bữa với nhau. Vì sau ngày hôm nay, ngày mai sẽ là ngày tôi từ biệt thế giới này.. ."
******
Tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ lão Phong ra thì không có ai biết tại sao tôi lại muốn Vượt Âm, cho nên cũng chỉ có một mình lão Phong là người bình tĩnh nhất. Nhưng cậu ấy cũng không chủ động lên tiếng mà chỉ yên lặng ngồi ở một bên.
Sau khi tôi nói ra một câu ngày mai tôi sẽ không còn ở thế giới này nữa, thì cả Tiểu Mạn và Ngô Huệ Huệ đều ngây ngẩn cả người. Trong suy nghĩ của bọn họ còn tưởng là do tôi đang nghĩ quẩn, muốn làm chuyện gì đó cực đoan.
Chính vì thế mà Ngô Huệ Huệ là người đầu tiên kích động nói: "Đinh Vĩ, anh đừng có mà suy nghĩ không thông! Chuyện gì cũng đều có thể giải quyết được!"
“Đinh Nguyên Bảo, cậu đừng có làm điều ngu ngốc!" Tiểu Mạn cũng cau mày, trên mặt lộ ra vẻ quan tâm.
Về phần Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh, bọn họ đều biết “Vượt Âm” là có ý gì, cho nên cũng không quá mức căng thẳng như vậy.
Vượt Âm không phải là tự sát, mà chỉ là một sự tồn tại khác, cũng chính là để hồn phách của chính mình rời khỏi cơ thể, sau đó “dạo chơi” ở dưới đó trước.
Đương nhiên, nếu làm vậy thì cũng có khả năng thật sự sẽ không thể quay lại được, cuối cùng cứ như vậy mà c.h.ế.t đi,