Minh Hôn - 129
Cập nhật lúc: 2024-07-11 18:17:07
Lượt xem: 43
“Đúng vậy, hai chúng ta đang đi trên đường cõi âm. Nếu chúng ta tiếp tục đi lên phía trước, chắc chắn không tránh khỏi cái chết!”
Mãi lo nhìn phía trước mà chúng tôi đã quên mất bên cạnh còn có một người, người phụ nữ đeo khẩu trang đột nhiên nói: “Hừ! Cần gì phải đi lên phía trước, chỉ cần hai người tiếp tục đứng ở đây, cũng đều phải chết! Không muốn c.h.ế.t thì đi theo tôi!”
Vừa nói xong không đợi chúng tôi trả lời, đã thấy cô ấy xoay người, sau đó chui vào lùm cây ở bên cạnh.
Tuy rằng tôi không biết cô ấy là ai, có mục đích gì khi giúp chúng tôi, nhưng hiện tại tình huống đang cấp bách, bản thân lại đang đứng ở trên đường cõi âm, chúng tôi cũng không dám chậm trễ.
Mặc kệ cô ấy có mục đích gì, việc quan trọng là giữa được mạng sống, vì vậy tôi và Bạch Phong đã nhanh chóng xoay người, vội vàng đuổi theo.
Nhưng ngay khi chúng tôi chạy về phía trước, bỗng nhiên có một cơn gió lạnh ập đến và nhiệt độ xung quanh lại giảm mạnh.
Dường như tại thời điểm này, nhiệt độ xung quanh đã giảm xuống 0 độ, làm chúng tôi lạnh run cả người.
Nhưng mọi chuyện còn chưa kết thúc, người phụ nữ đeo khẩu trang đang dẫn đường đột nhiên dừng lại.
Tôi thấy cô ấy nhíu mày, không ngừng nhìn xung quanh, trông rất căng thẳng.
Ngay lập tức, cô ấy có chút lo lắng nói với tôi và Bạch Phong: “Không ổn rồi. Muộn rồi, bọn họ đã đến rồi, chúng ta không thể tránh được...”
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy con đường cõi âm, cũng không biết vì nguyên nhân gì lại khiến cho tôi và Bạch Phong gặp phải.
Tôi thậm chí không biết người phụ nữ đeo khẩu trang đang lo lắng điều gì.
Lúc này, đột nhiên nghe thấy lời nói khó hiểu của cô ấy, tôi cảm thấy khó hiểu nên mở miệng hỏi: “Người đẹp, cái gì đang tới vậy?”
Nghe thấy lời nói của tôi, người phụ nữ đeo khẩu trang đã liếc mắt nhìn tôi một cái: “Đợi một lát nữa anh nhìn thấy sẽ biết!”
Nói xong, cô ấy lấy ra ba lá bùa từ trong quần áo của mình, sau đó đưa cho tôi và Bạch Phong.
Cầm trên tay ba tấm bùa chú, tôi nhìn tới nhìn lui cũng không biết đây là bùa chú gì. Chỉ thấy phía trên lá bùa có một chữ “Bế”.
“Dán bùa chú lên trên trán, sau đó đứng im, đừng nhúc nhích!” Sau khi đưa cho chúng tôi bùa chú, người phụ nữ đeo khẩu trang liên tục lên tiếng, dáng vẻ rất hoảng hốt.
Không chỉ người phụ nữ đeo khẩu trang trở nên hoảng hốt, mà bộ dạng của Bạch Phong cũng rất căng thẳng.
“Đây là bùa chú gì? Vì sao cô lại giúp chúng tôi?” Bạch Phong lên tiếng.
Người phụ nữ đeo khẩu trang cũng không trả lời câu hỏi của Bạch Phong, chỉ nói một câu: “Không muốn c.h.ế.t thì làm theo lời nói của tôi, còn muốn c.h.ế.t thì hai người muốn làm gì thì làm!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/129.html.]
Nói xong, người phụ nữ đeo khẩu trang đã bắt đầu dán bùa chú lên trên trán của mình, sau đó cô ấy thản nhiên dựa vào tảng đá lớn ở bên cạnh.
Bộ n.g.ự.c không ngừng phập phồng nhìn con đường cõi âm màu vàng nhạt cách đó không xa.
Thật khó hiểu, tôi thật sự không biết nguyên nhân nào đã khiến cho hai người bọn họ lo lắng và hoảng sợ như vậy.
Dường như, chỉ trong vài giây nữa thôi nơi đó sẽ xuất hiện một chuyện rất kinh khủng.
“Lão Phong, trên con đường cõi âm sẽ xuất hiện thứ gì vậy?” Tôi thật sự khó hiểu, đành phải cầu cứu Bạch Phong ở bên cạnh.
Cậu ta không trả lời tôi, chỉ lo lắng và hít một hơi khí lạnh, nói: “Đừng hỏi nhiều, trước mắt dán bùa chú lên đã!”
Nói xong, Bạch Phong đã nhanh chóng dán bùa chú kia lên trán, sau đó dựa vào người phụ nữ đeo khẩu trang ở bên cạnh.
Lúc này, chỉ có tôi là người bối rối nhất, bởi vì tôi chỉ là một người mới ở trong nghề.
Tôi không biết nhiều về những điều kỳ lạ, chứ chưa nói đến việc nghe và nhìn thấy.
Nhưng tôi nhìn vẻ lo lắng của Bạch Phong và người phụ nữ đeo khẩu trang kia, tôi cũng hơi hiểu được một phần nào.
Có thể khiến cho bọn họ lo lắng, hoảng sợ như vậy, e là sắp tới sẽ xuất hiện thứ gì đó kinh khủng lắm.
Nghĩ như vậy, tôi cũng không dám kéo dài thời gian nữa, vội vàng dán bùa chú lên trán, sau đó dựa vào tảng đá gần đó.
Mà lúc này, bốn phía xung quanh chúng tôi đã yên tĩnh đến kỳ lạ, đến mức chúng tôi có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.
Thậm chí Bạch Phong và người phụ nữ đeo khẩu trang đều đang nhìn chằm chằm vào đầu kia của con đường cõi âm.
Khoảng mười giây sau, tôi đột nhiên phát hiện ở cuối con đường tối đen kia, dường như có vài bóng người đang hiện ra.
Theo sự xuất hiện của mấy người kia, đôi mắt của tôi đã mở to hết cỡ.
Bởi vì tôi nhìn thấy mấy người đó không đi tay không mà mang theo một cây cờ đen xì, phía trên còn viết chữ gì đó nhưng tối quá tôi không thể nhìn thấy rõ.
Không chỉ mang theo cờ, bọn họ còn mặc cả áo giáp ở trên người.
Theo sự xuất hiện của những người cầm cờ này, ở phía sau bọn họ, đã xuất hiện vài hàng “binh sĩ”.
Bọn họ mặc áo giáp cồng kềnh đen xì, trong tay cầm đao.