Minh Hôn - 130
Cập nhật lúc: 2024-07-11 18:17:22
Lượt xem: 49
Nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra ở trước mắt, tôi không giấu nổi sự ngạc nhiên.
Đây là tình huống gì? Buổi tối thế này mà còn đóng phim à?
Nhưng rõ ràng có điều gì đó không ổn, càng ngày càng có nhiều người xuất hiện và bọn họ tiến lại chỗ của chúng tôi ngày càng gần.
Tôi cũng càng ngày càng nhìn rõ diện mạo của những người này.
Người nào cũng gầy guộc, khô héo và vàng vọt, thiếu sức sống.
Trong số bọn họ thậm chí chỉ là một bộ xương khô, hoặc là t.h.i t.h.ể thối rữa, chỉ cần nhìn thoáng qua đã khiến cho người ta sợ hãi, giống như là một cơn ác mộng vậy.
Tôi chỉ cảm thấy chuyện này không thể tin được, tôi dụi mắt của mình mấy lần để xác minh, nhưng đây là thật sự và nó đang diễn ra ở trước mắt tôi.
Hơn nữa, trong lúc những người này bước đi, hoàn toàn không phát ra âm thanh, không có tiếng động không có tiếng hít thở, càng không có dương khí.
Nhìn thấy bộ dáng của bọn họ như vậy, mà chúng tôi lại đang ở trên con đường cõi âm, cơ thể tôi chợt run lên.
Cho dù tôi có ngu ngốc, thì sau khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng sẽ nhận ra.
Khó trách Bạch Phong và người phụ nữ đeo khẩu trang lại lo lắng, sợ hãi như thế, những người này hoàn toàn không phải là người.
Bọn họ chính là một đám âm binh.
Lúc này, trong đầu tôi vang lên một tiếng “Ong”, sắc mặt của tôi đã lập tức thay đổi.
Cho dù tôi đang mắt chữ A miệng chữ O cũng ráng lên tiếng, nói: “Đây, đây là âm binh, âm binh mượn đường……”
Tôi đột nhiên nói ra một câu như vậy, khuôn mặt của tôi cũng trở nên vô cùng tái nhợt.
Trong truyền thuyết dân gian, việc âm binh mượn đường luôn được mọi người nhắc tới.
Thậm chí có rất nhiều người còn trông thấy cảnh tượng kỳ quái này, nhưng phần lớn đây đều là đề tài của cho những câu chuyện tán dóc khi uống trà, hiếm có người nào tin là thật.
Hơn nữa khi còn nhỏ, tôi cũng đã từng nghe sư phụ và những người già xung quanh nói tới chuyện này, nhưng tôi không quan tâm cho lắm.
Tuy nhiên, những gì tôi nhìn thấy trước mắt rõ ràng giống hệt như cảnh tượng âm binh mượn đường trong truyền thuyết.
Nhìn thấy tôi ngạc nhiên như vậy, Bạch Phong ở bên cạnh cũng không bình tĩnh được nữa: “Đúng vậy, đây là âm binh mượn đường!”
Vừa nói cậu ta vừa nuốt nước miếng, có thể thấy được Bạch Phong đã hoảng sợ cỡ nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/130.html.]
Mà bên cạnh chúng tôi, người phụ nữ đeo khẩu trang lại đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của tôi và Bạch Phong, không khỏi lên tiếng nhắc nhở: “Đừng nói chuyện, nếu bị phát hiện, chúng ta đều phải chết!”
Nghe thấy lời này, ba người chúng tôi cũng không dám lơ là.
Tất cả đều ngậm miệng lại, không dám phát ra âm thanh nào nữa, càng không dám cử động tay chân.
Lo sợ mình quá sợ hãi mà lỡ đạp phải lá cây hay cành cây gì đó, mà đưa tới sự chú ý của đối phương.
Phải công nhận đám âm binh này rất đông, bọn họ đi dọc theo con đường cõi âm không ngừng hướng về phía miếu Thành Hoàng, không biết bọn họ muốn đi chỗ nào.
Ngoại trừ âm binh, ngẫu nhiên tôi còn nhìn thấy quỷ tướng cưỡi ngựa ngẩng cao đầu đi ở phía trước.
Những quỷ tướng này có vẻ mặt đằng đằng sát khí, mắt nhìn thẳng về phía trước, nghiêm trang đi ở giữa đám âm binh.
Đoàn âm binh chậm rãi đi về phía trước, vốn dĩ chúng tôi chỉ cần im lặng, không nhúc nhích, có lẽ sẽ không có vấn đề gì.
Đang trong tình cảnh dầu sôi lửa bỏng, không biết Bạch Phong đã làm gì mà đụng phải một cục đá nhỏ.
Kết quả không nghĩ cũng biết, cục đá nhỏ văng ra ngoài, lăn xuống mặt đất, đè lên một đống lá khô, phát ra tiếng "sột soạt".
Nếu bình thường thì không sao, nhưng lúc này xung quanh im lặng đến đáng sợ.
Bỗng nhiên xuất hiện âm thanh, trực tiếp hấp dẫn lực chú ý của đám âm đinh đang đi trên con đường cõi âm.
Trong đó có một quỷ binh cầm đao đột nhiên dừng lại, hắn xoay người một cái, nhìn thẳng về phía chúng tôi.
Nhìn thấy như vậy, sắc mặt của chúng tôi đều lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
“Không ổn, bị phát hiện rồi!” Tôi lo lắng lên tiếng nói.
Nhưng người phụ nữ đeo khẩu trang lại rất bình tĩnh, cô ấy cau mày, nói với tôi: “Đừng nhúc nhích, mau nín thở đi!”
Nói xong, người phụ nữ đeo khẩu trang bất ngờ làm ra thủ ấn bằng kiếm chỉ, trong miệng thì thào nói: “Sắc!”
Vừa mới dứt lời, tôi liền cảm thấy tấm bùa chú đang dán trên trán bất ngờ bị kích hoạt, ngay sau đó trên trán truyền đến một luồn khí lạnh, dường như dương hỏa trên người của tôi đã bị áp chế lại.
Lúc này, tên âm binh đã dừng lại đang hít mũi ngửi vài lần về phía chúng tôi.
Sau đó, hắn từng bước từng bước tiến gần tới chỗ của chúng tối, cách chúng tôi không quá mười mét.
Giờ phút này nhìn thấy đối phương đi tới, tất cả mọi người đều vô cùng khẩn trương, toàn thân phát run.
Nhưng tôi vẫn làm theo lời nói của người phụ nữ đeo khẩu trang, vội vàng nín thở, không dám hít thở, cũng không dám nhúc nhích.