Minh Hôn - 1375
Cập nhật lúc: 2024-08-26 22:09:43
Lượt xem: 15
“Vi sư hiện tại chẳng qua cũng chỉ đang thực tập mà thôi, còn cần phải thông qua khảo nghiệm của Thôi đại nhân, mới có thể phán xét mọi chuyện.”
“Trước khi thông qua kỳ khảo nghiệm, mấy lời thế này không được tùy tiện nói ra.”
Vừa nói chuyện, sư phụ còn chắp tay về phía Bắc, hiển nhiên là người đang tỏ lòng tôn kính với Thôi phán…
********
Khi sư phụ nói những lời này, trông ông ấy vô cùng nghiêm túc.
Thực hiển nhiên, đối với đề tài này, sư phụ rất nghiêm cẩn (trang nghiêm và kính trọng).
Nhưng tôi lại rất buồn bực, lời nói của tôi cũng đâu có sai!
Sư phụ hiện tại đang là phán quan thực tập, chỉ cần chờ qua kỳ thực tập này thôi.
Thông qua khảo nghiệm của Thôi đại nhân nữa, không phải là ông ấy sẽ lập tức trở thành quỷ phán rồi hay sao?
Cho nên, tôi tiếp tục nói: “Sư phụ, nếu sư phụ có thể thông qua kỳ thực tập, vậy có thể thực sự trở thành phán quan rồi”
Sư phụ nghe thấy tôi nhắc lại chuyện này một lần nữa, tỏ ra vô cùng bất đắc dĩ.
Nhưng ông ấy vẫn nói với tôi: “TiểuVĩ à! Ngẩng đầu ba thước có thần minh.”
“Ở chỗ này, từ lời ăn tiếng nói đều phải vô cùng thận trọng, hai chữ phán quan, càng không thể tùy tiện nói ra vào lúc này đâu.”
Nghe sư phụ giải thích, tôi sửng sốt trong chốc lát, dường như cũng hiểu ra được một chút.
Có thể là cách biểu đạt của tôi có chút kiêng kị, hiện tại hẳn là sư phụ vẫn còn đang trong “Kỳ sát hạch”.
Ở giai đoạn này, cho dù là lời nói hay cử chỉ của sư phụ, đều có thể trở thành tiêu chuẩn đánh giá.
Hơn nữa, giám khảo của họ chính là Thôi phán trong truyền thuyết, để trở thành một quỷ phán, điều đầu tiên phải làm chính là thận trọng từ lời nói đến việc làm.
Bởi vì mỗi một quyết định của quỷ phán, đều có khả năng ảnh hưởng đến cả đời của người chấp hành.
Khó trách sư phụ không dám tùy tiện nói ra mấy chữ “phán quan” và “khống chế” ở trước mặt tôi, có lẽ đó chính là điều kiêng kị trong lòng sư phụ, cũng là sự kiêng kị của một quỷ phán.
Rốt cuộc thì làm quỷ phán, cũng chính là làm nhân viên công vụ cho địa phủ.
Nói quá lên một chút, nó giống như bước vào giới chức cấp cao của âm giới vậy.
Khi đã bước vào vòng tròn của “Thần”, thì sẽ có khả năng thăng chức.
Đặc biệt là đối với sư phụ, nếu thực sự có thể vượt qua khảo nghiệm của Thôi đại nhân, coi như sư phụ đã thành công bước được bước đầu tiên.
Mà một bước này quan trọng đến nhường nào, là một bước hướng tới việc thoát khỏi đau khổ của luân hồi ở thế giới này, bạn có thể tưởng tượng được tầm quan trọng của nó không?
Khó trách sư phụ lại cẩn trọng từ lời nói đến việc làm như thế, không dám nói năng tùy tiện.
Trong lúc nhất thời tôi suy ngẫm lại cẩn thận, tôi mới cảm thấy thật có lỗi với sư phụ vì vừa rồi chính mình đã lỗ mãng, ăn nói không suy nghĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./minh-hon/1375.html.]
Đồng thời, tôi cũng cảm thấy vui thay cho sư phụ.
Nhưng vui vẻ được một lúc, tôi lại bắt đầu có chút sầu lo: “Sư phụ, hiện tại người đang ở thời điểm mấu chốt của kỳ thăng chức.”
“Nếu như sư phụ tới giúp con, vậy chẳng phải sẽ gây ra ảnh hưởng lớn với người sao?”
“Nếu không, sư phụ chỉ cần nói cho con biết vị trí của hồ Trọng Tuyền thôi, rồi người rời đi trước đi”
Tôi vội vàng nói, hiện tại sư phụ có được cơ hội như vậy, có thể nói là ngàn năm mới được một lần.
Nếu ngày sau sư phụ có thể thông qua khảo nghiệm của Thôi đại nhân, vậy thì ông ấy sẽ trở thành phán quan sơ cấp rồi.
Cho dù ông ấy chỉ được phán xét những con rắn, côn trùng, chuột và kiến gì đó, thì đó vẫn được coi là một chức quan.
Chỉ cần là quan, thì sư phụ có thể thoát khỏi biển khổ của trần thế, rời xa đau khổ của luân hồi.
Điều này đối với sư phụ mà nói, chính là một cơ hội và may mắn cực lớn.
Tôi thật không muốn bởi vì chuyện của mình mà liên lụy đến sư phụ.
Nếu tôi thực sự giải quyết không tốt, sẽ hoàn toàn phá hủy sự nghiệp và tương lai của sư phụ.
Nhưng sư phụ nghe tôi nói xong, lại lắc lắc đầu: “TiểuVĩ, vi sư tự hỏi không thẹn với lương tâm. Con cùng Tiểu Ngôn, cũng đều không phải là người ác. Sư phụ giúp con, xuất phát từ thân, từ tình, cũng xuất phát từ lý.”
Nghe đến đó, trong lòng tôi không khỏi xúc động.
Tôi gọi một tiếng: “Sư phụ…”
Trong lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác khó tả.
Sư phụ lại mỉm cười: “Được rồi, không nói đến chuyện này nữa.”
“Chúng ta cứ ngồi đợi ở chỗ này, hẳn lát nữa lão Độc sẽ có thể tìm tới nơi này.”
“Sư phụ xuống dưới này cũng đã được một khoảng thời gian rồi, trước tiên con kể cho sư phụ nghe một chút, hiện tại tình hình trên dương gian thế nào rồi.”
“Đám tà giáo Mắt Quỷ cùng Nhật Nguyệt Giáo kia đã có những hành động gì?”
Nghe sư phụ hỏi, tôi cũng lấy lại bình tĩnh.
Sau đó, tôi từ từ trả lời câu hỏi của sư phụ: “Sư phụ, mấy ngày này, đám tà giáo Nhật Nguyệt và Mắt Quỷ vẫn giống hệt như thần long, chỉ thấy đầu không thấy đuôi.”
“Nhưng dường như chúng đã dừng mọi hoạt động tại thị trấn Thanh Thạch của chúng ta.”
“Gần đây cũng chẳng có động tĩnh gì.”
“Nhưng nói đến đám Mắt Quỷ, thật ra cũng có chút liên quan đến chỗ hiện tại chúng ta đang ở…”
“Sao? Có liên quan gì?” Sư phụ tò mò hỏi.
Tôi cũng không vòng vo làm gì, trực tiếp kể cho sư phụ nghe về chuyện chúng tôi phát hiện ra thư từ khi còn ngồi trên xe lửa.